Ts. Giuse Đỗ Đức Thiện, SDD.
Mặt trời xế bóng, nắng chiều lịm tắt! Tu viện
đượm màu hoàng hôn nép mình nghiêng nhìn cuộc sống bon chen, hối hả, xô bồ giữa
thành phố rộng lớn. Nơi đây, không gian tĩnh lặng, yên bình, giản dị và mộc
mạc, tràn trề những khoảng lặng. Bao con
tim chung nhịp đập, cùng chí hướng quy tụ về đây sống một mái ấm. Mùa dịch ghé thăm
không khí bỗng trở nên ngột ngạt, nặng trĩu, buồn tẻ, và mọi thứ dường như dừng
lại. Cảnh vật như có gì muốn nói!
Vườn
chuối bên nhà, lá gục mình sõng soài, cái nắng cuối ngày còn gay gắt. Trời lặng
gió, đám mây xanh trên đầu cao tít lốm đốm mây đen, một đám nhỏ, hai đám nhỏ,
dần dần chen lấn nhau ùa về. Gió nhẹ lùa qua mái tóc trên đầu, xôn xao lá
phượng rụng rơi. Quốc lộ một thời tấp nập nay vắng lặng đến lạ lùng. Thành phố
ồn ào náo nhiệt, xe cộ người qua lại, tiếng nói huyên thuyên nay khác lạ
thường. Các hàng quán, công viên vắng bóng người, sân bóng trống không. Người
với người cách nhau mỏng manh qua lớp vải ngừa dịch, nhưng xa cách khó ngờ cơn
dịch ác. Chỉ nhìn và nói qua lớp khẩu trang, ai nấy đều sợ hãi vì sợ lây nhiễm. Tâm hồn mình chơi vơi
hai đầu bờ sinh tử.
Gió
mạnh dần lên, cây cối chao đảo trong gió, lá úa vàng rủ nhau, chim về tổ ríu
rít theo bầy. Giọt nước từ trên cao va vào mặt, rơi xuống sân vội vàng tan biến,
mặt sân như uống vội để thỏa cơn khát. Mưa dần nặng hạt. Sài thành đón cơn mưa cuối ngày phủ trắng cả lòng mình. Trời
xanh và phận người gặp gỡ. Nhìn mưa rơi mang những giọt nước nặng hạt qua ô cửa
sổ đập vào kính vỡ toét, lăn chậm. Cánh chim ướt sũng nép mình bên hiên mái như
người bộ hành vội vã trú mưa. Mặt ao nổi bong bóng nước
thi nhau nổ. Cá oằn mình
tung tăng. Con đường phía dưới ói nước vì quá no. Xa xa dây phơi
đồ ướt nhẹp, cửa sổ quên đóng mưa xiên vào ở ké. Cả thành phố ẩn mình trong cơn
mưa. Tâm hồn trống vắng, hoang mang, buồn lắng nghĩ về phận người sao nhỏ bé
mong manh. Cảnh chiều mưa lòng buồn man mát: “Người buồn cảnh có vui đâu bao
giờ”.
Chẳng
mấy chốc, kính đã nhòe vì nước, lớp nước mỏng đã che khuất tầm nhìn. Vang vọng
đâu đây lời nhắn nhủ: Mùa dịch tễ là thời gian tĩnh lặng hồi tâm và cầu nguyện.
Như thể tạm chào quên đi những nỗi nhớ: những bước chân, tiếng chuông nhà thờ,
lời kinh vang động, và tiếng đàn thánh thót. Nhìn lên thánh giá trên tường,
nhìn thật lâu và tự hỏi: “Chúa có nhớ chúng con không?”. Vọng sau câu hỏi đó là
tiếng mưa đập vào cửa sổ. Mưa chiều đã ngớt, đứng dậy mở ô cửa kính, làn gió
mang hơi nước lành lạnh lùa vào phòng. Xua đi không khí ngột ngạt oi bức của
cái nóng ban trưa phà vào. Hít một hơi thật sâu nhìn ra thành phố đã lác đác ánh
điện.
Giật
mình, tiếng kẻng thân quen nhắc mình thực tế: giờ cơm, một khoảnh khắc ấm lòng,
vật chất và tinh thần. Cảm tạ Chúa ở đây khung trời nhỏ bé mà bình an. Ngoài
kia lây lất những mảnh đời hối hả với cái bụng đói chân rời và tệ nhất, hàng
ngàn người. Vội khoác lên cái sơ mi ngắn tay. Đóng cửa phòng, thoắt cái đã tới
nhà cơm. Nhìn bàn ăn dọn sẵn, nào cá, nào cơm canh đầy đủ. Trông ngon làm sao.
Ôi sao hạnh phúc! Nhìn anh em vui vẻ nói cười lòng tự hỏi: Chúa ơi sao con
sướng quá vậy? Mùa Covid bao người không miếng ăn. Buôn bán đóng cửa, công nhân
thất nghiệp. Bệnh viện thiếu chỗ vì quá đông, mỗi ngày trôi qua hàng ngàn ca nhiễm. Nhiều người từ giã cuộc đời khi
tuổi còn xuân xanh. Cuộc sống mưu sinh đã khổ nay lại khổ.
Đứng
cạnh bên, một thầy U50, đầu
lấm tấm sợi bạc, thở
dài:
- Hôm nay Ấn Độ chết hơn 3000 người.
Không có chỗ để thiêu. Xác nằm phơi như rạ. Con “Cô-vi” nó nhỏ mà ghê thật, làm chết bao nhiêu người.
Thương họ quá!
Mọi người bàn tán xôn xao về tình hình
dịch bệnh. Trong khi chờ anh em đông
đủ, một thầy ngó sang hỏi:
- Biết
tin gì chưa?
- Có
thông báo giãn cách xã hội rồi đó. Đức Cha thông báo ngưng các hoạt động tôn
giáo lại vì tình hình dịch diễn ra phức tạp.
- Lại
dịch nặng nữa à! Cười nhẹ một cái, đứng sờ người ra.
- Thôi
toang rồi!
Không có lễ, nhà thờ đóng cửa, người dân phải đi lễ trực
tuyến. Nhà thờ chỉ mình Chúa với ánh đèn chầu. Cây đàn, ghế ngồi phủ lớp bụi,
hoa cắm chẳng ai xem, Thánh lễ âm
thầm cha với Chúa. Đang thẫn thờ, một cái bốp vào vai.
-
Sao thế? Đọc kinh nhé!
Tiếng kinh vang lên. Bốn người một bàn, mặt cười tươi rói.
Quen nhìn chỗ cũ, không thấy thầy già đâu, vội hỏi anh cùng bàn.
- Thầy cố đâu rồi?
- Ơ,
chiều nay vừa đưa thầy đi bệnh viện, bị đột quỵ nhẹ, bác sĩ kêu nhập viện gấp.
Bệnh này hiếm gặp rất nguy hiểm, không chữa ngay là liệt toàn thân, phải lọc
máu tốn nhiều tiền lắm!
- Không
biết gì à?
- Thế
có ai đi cùng thầy không?
- Có
chứ! Thầy lớp Thần II đưa đi và ở lại bệnh viện luôn, không về, sợ mang dịch
cho Nhà dòng.
Mới
tối hôm qua sau giờ cơm ghé trước phòng thầy uống nước lá vối, vẫn cười nói vui
vẻ. Vậy mà!
Thầy
cùng bàn vừa tráng miệng vừa nói:
- Chỉ thị mới mới ra, không tập trung quá ba người, ngưng các chợ tự phát,
dừng vận chuyển hành khách công cộng. Không biết chuyến này về hè bằng cách
nào?
- Được
nghỉ có mười lăm ngày phép bị cách ly hai mươi mốt ngày nữa là toang. Hết hè.
Đợi mãi mới tới hè để về nhà thăm gia đình. Rõ xui!
Bàn
bên đang rôm rả bàn về trận bóng đá tối qua. Xuýt xoa tiếc cho đội tuyển Việt
Nam. Trận đầu đá tuy hơi chán, bị đội UAE quần cho chạy thở ra khói. Nhưng trận
hai thì đá quá hay, làm đội bạn hoang mang tưởng vỡ trận. Ba phút nữa thôi là
sút vào một trái nữa là huề. Đập mép bàn. Tiếc thật!
Câu
chuyện còn đang dang dở thì hết giờ. Giờ cơm thoắt đã hết ba mươi phút. Không đi dạo như mọi hôm, lặng lẽ tìm
nơi thanh vắng, ẩn mình sau núi Đức Mẹ. Tay cầm chàng chuỗi tìm ghế đá, âm thâm
lần hạt dâng lên Chúa và Mẹ với muôn lời nguyện xin. Sao hôm nay lần hạt mà tâm
trí sao lãng. Đọc tới ngắm thứ hai năm sự Vui, xin cho được lòng yêu người mà
tâm hồn như chùn lại. Nhớ lại bản tin trên kênh tin tức Việt Nam, 1.300 thai nhi được cất giấu trong tủ đông lạnh ở Hà Đông.
Ôi Chúa ơi! Nghe mà lạnh hết cả người, sởn gai ốc. Sao con người lại có thể
nhẫn tâm phá thai vứt bỏ con mình, giết đi những hình hài bé nhỏ giống các thiên
thần? Biết bao người muốn có con thì bị vô sinh, phải chạy chữa, cầu khấn thì
mới có. Sao người mẹ đành lòng giết con như vậy? Từ chối thiên chức làm cha làm
mẹ. Hỗ dữ còn không ăn thịt con mà!
Cuộc
đời thật chớ trêu và nghiệt ngã đẩy đưa con người đến chỗ gây ra tội ác giết người.
Làm mẹ mà thiếu can đảm không giám chịu trách nhiệm về hành vi mà mình gây ra
mà đổ lên đầu đứa con vô tội. Thích sống thử, buông thả tình dục, phá thai, xâm
phạm nhân phẩm cùng các tệ nạn xã hội khác cho là vui. Thích đề cao chính mình,
tự do cá nhân, lấy chính mình làm tiêu chuẩn cho mọi hành vi chứ không dựa trên
một lương tâm có sự soi sáng của Thiên Chúa. Chạy theo dục vọng đam mê khiến
lương tâm trở nên chai lỳ, vô cảm, không còn ý thức về những việc làm sai trái
trong những hành vi của chính mình hoặc cố tình biện minh cho hành động sai
trái của mình. Ngày càng lún sâu nơi bản chất tâm hồn sự tha hóa, mất đi cảm
thức về tội. Đứa bé được quyền sinh ra, nhìn thấy mặt trời, cất lên tiếng khóc
của buổi đầu lọt lòng, lớn lên như bao đứa trẻ khác, đi học đến trường cùng bè bạn, được một lần gọi tiếng cha ơi, mẹ ơi. Cuộc đời thật bất
công, nghĩ tới mà đau quánh ruột, thương thay cho số phận bé thơ. Tạ ơn Chúa đã
cho con được sống, được làm người.
Tay
siết chặt chàng chuỗi, đầu gục xuống thẫn thờ như mất hồn. Cảm giác hôm nay
thời gian trôi dài. Rùng mình, lắc lắc cái đầu!
Tiếng
chuông Tu Viện đọc kinh tối. Bước chân đều nhịp hướng về nhà nguyện. Các cha cố
và thầy già được dìu tới. Người quỳ, người ngồi trong thinh lặng trước Thánh
Thể Chúa. Một không khí linh thiêng phủ kín. Tiếng kinh đều giọng vang lên. Sau
giờ kinh là khoảng riêng tư mỗi người với Chúa. Nhìn lên Thánh giá, một thân
xác gục đầu im lặng, gầy gò, bầm dập, đẫm máu, đau đớn hiện rõ giữa ánh điện
chiếu thẳng. Những câu hỏi văng vẳng trong đầu: Chúa làm người chi cho khổ, bị
đánh đập, bị sỉ nhục, lăng mạ, bị treo phơi thân lên rồi để bị cười chê, khinh
miệt, để cho xấu hổ, nhuốc nhơ. Rõ khổ! Chết rồi vẫn chưa hết khổ, lắng nghe
muôn tiếng thở than, kêu trách, cầu khẩn van xin của bao người. Cuộc đời tàn
nhẫn, cay đắng quá! Ngồi ngắm Chúa mà tâm hồn tím sầu. Con biết Chúa chịu đau
khổ, chịu chết như vậy không uổng công. Một sự trao đổi quá đắt, lớn lao, dùng
chính mạng sống mình để cứu muôn người. Chúa quá tuyệt vời Chúa ạ!
Nhìn
sang Đức Mẹ, Mmấy ai hiểu thấu cho cùng? Thương ôi một trái tim tan nát
khi thấy chính con yêu của mình bị đánh tan nát cả và mình. Thịt lẫn máu hòa
vào đất lênh láng. Trái tim như ngừng thở, đau thắt lại khi thấy thịt bởi thịt
tôi, máu bởi máu tôi thân treo thập giá. Có người mẹ nào có thể chịu được nỗi
đau đớn này chăng? Ngày nào tay ôm tay ấp, quạt nồng ấp lạnh, chăm từng miếng
cơm, lo từng manh áo. Toát mồ hôi hột mỗi lúc con đau, con bệnh. Lo lắng thâu
đêm khi con chưa yên giấc. Mẹ mẹ, con con quấn quýt bên nhau, vui đùa ấm áp mái
gia đình. Giờ đây như bóp nát con tim khi nhìn con nấc những cái nấc cuối cùng
để trút hơi thở. Có còn nỗi
đau nào đau hơn như thế? Chắc chỉ có những người mẹ vô tâm đành giết con mình
sẽ không cảm nhận được nỗi đau tình mẫu tử như vậy! Nhìn ngắm Mẹ để cảm nghiệm,
mọi thứ đau đớn, khổ cực trên đời đang phải gánh chịu không bằng một góc của
Mẹ. Nghĩ đến đây lại đồng cảm với những người trong mùa dịch bị mất đi người
thân mà không được ở bên cạnh phút tiễn biệt cuối cùng.
Chẳng
mấy chốc, thời gian kết thúc một ngày đã điểm. Chào Chúa ra về, đảo mắt nhìn xung quanh tất cả như chìm vào
bóng đêm đen kịt. Chưa ngủ được, lang thang lên sân thượng lầu sáu ngắm toàn
cảnh thành phố về đêm. Không như chốn thôn quên yên bình và thanh vắng, leo lét
những ánh đèn dầu; toàn thành phố sáng rực rỡ ánh điện muôn màu. Nhìn về phía
cầu Sài Gòn, tòa cao ốc 81 tầng sáng rực, thật bắt mắt, trông thật hùng dũng,
đứng sừng sững như khiêu khích bao con mắt phải ngắm nhìn một hình ảnh hết sức quen thuộc khi đi đâu xa về cứ nhìn
thấy nó là biết mình đã tới Sài Gòn. Ngó đằng sau lưng, hai trường Đại học
Hutech và Hồng Bàng mọi khi có lớp học ban đêm nay không ánh điện. Các sinh
viên, học sinh phải nghỉ học để tránh dịch.
Thành phố không dịch, có
tiếng nhạc tổ chức sự kiện đập rầm rầm, bóng đèn pha dọi sáng mây, tiếng hát
karaoke oanh tạc một vùng. Tiếng hô hào cổ vũ bóng đá kịch liệt. Dịch đến, mọi
thứ trở nên yên ắng, thinh lặng. Xé toang không gian yên lặng, tiếng còi xe cấp
cứu vụt qua trên xa lộ. Tiếng xe “độ” pô đua nhau rít lên xé gió. Trộm nghĩ,
không chết vì Covid thì chết vì tốc độ bàn thờ. Nhìn qua cửa sổ nhà nguyện Dòng
bên, đèn vẫn sáng. Dưới cái sáng mờ mờ, lung linh, hai nữ tu đang quỳ cầu
nguyện trước Thánh Thể theo phiên. Một người đang nhắm mắt, tay cầm chuỗi.
Người kia, gật một cái, gật thêm cái nữa, có lẽ đang say giấc nồng trong Chúa.
Không giám nhìn lâu, cũng chẳng buồn cười vì sau một ngày làm việc vất vả thì
mệt. Chẳng riêng gì nữ tu, các nam tu cũng gật gù chẳng kém!
Hóng
gió một lúc lâu, hai con mắt se se cay, vươn vai, miệng ngáp rộng, lò mò đi về
phòng. Đặt lưng xuống giường, tạ ơn Chúa đã gìn giữ một ngày an bình, vẫn còn
được sống trong những ngày mùa dịch, thầm cảm ơn những y bác sĩ, chiến sĩ ngày
đêm chiến đấu chống dịch. Giữa nỗi hoang mang dịch bùng phát vẫn có hơi ấm tình
người, ấp áp từng quả bí, chục trứng, mớ rau, bà con gửi vào khu cách ly, cụ bà
tám mươi bốn tuổi vừa thoát nghèo, góp hai triệu để chống dịch. Lòng cảm thấy
phải có trách nhiệm trong cuộc chiến “Chống dịch như chống giặc này” bằng cách
cầu nguyện nhiều hơn. Nhắm mắt nhớ lại lời hát trong phim gia đình Cây Táo Nở
Hoa:
Nếu không còn tình yêu ở trên đời thì tại sao cây táo lại nở hoa? Nếu cuộc đời chỉ toàn nỗi xấu xa thì dòng nước đâu trong thế? Nếu lòng ta chứa chan những hy vọng thì bình minh mỗi ngày mỗi đón chờ, lặng yên
trong ngày bão tìm hơi ấm giữa cuộc đời.
Lòng
chợt bừng lên niềm tín thác: Lạy
Chúa con phó thác cho Chúa mọi sự. Dịch rồi sẽ qua!
Đăng nhận xét