Cát Trắng, FMI.
Một
ngày kia nến thì thầm hỏi mẹ:
Sao
cuộc đời nhẫn tâm thế mẹ ơi?
Mẹ ngạc nhiên; nến
bé bỏng tiếp lời:
Con muốn sống suốt
cuộc đời bên mẹ
Mẹ ngại ngùng nhìn
nến con thơ bé
Con muốn gì? Con bé bỏng dấu yêu!
Mẹ, mẹ ơi! Con sợ đến một chiều
Người ta sẽ đốt
thiêu con và mẹ.
Mẹ ngẩn ngơ nhìn
nến con thơ bé
Mắt lệ nhòa, môi
khe khẽ hát ru
Khúc yêu thương từ
sâu thẳm tâm tư
Giúp con hiểu cuộc
đời như lòng mẹ.
Bé yêu ơi! Bởi con
còn quá trẻ
Đâu hiểu rằng đời
nến sẽ làm gì
Tấm thân này rồi sẽ
hủy tan đi
Nên ánh sáng soi
những gì tăm tối.
Nên ánh sáng soi
bước đường muôn lối
Để thấy đời muôn
vạn nỗi lo toan
Hãy ra đi hòa nhịp
với nhân gian
Sẽ cảm thấu niềm
hân hoan vô tận!
Một ngày kia nến vô
vàn tức giận
Bởi lửa hồng thiêu
đốt tận tim thơ
Nhớ mẹ yêu, nến
kiên nhẫn đợi chờ
Bỗng kinh ngạc
trước duyên tơ tuyệt đẹp!
Hai vầng tim bên
nhau cùng khép nép
Trước bàn thờ quyền
phép Đấng uy linh
Hai trái tim hòa
nhịp đập ân tình
Trao khế ước nối
duyên tình hạnh phúc.
Nến ngỡ ngàng hòa
nhịp tim rung động
Càng lung linh, tim
càng nhỏ máu hồng
Nến quên mình trước
hạnh phúc trào dâng
Và tiếp nối ngày
từng ngày chứng kiến…
Một sớm mai nến vô
cùng hãnh diện
Nằm trong tay cô
tiên nữ giáng trần
Đẹp diệu huyền,
nàng nhẹ buớc lâng lâng
Hồi hộp quá, lắng
theo từng nhịp thở.
Nến đắm nhìn trong
bàng hoàng bỡ ngỡ
Nàng tiến lên trong
sâu thẳm phượng thờ
Hiến cuộc đời, trao
mộng ước xanh thơ
Ký giao ước duyên
tơ cùng Đấng Thánh!
Rồi hôm nao trong
cô đơn hiu quạnh
Nến tiễn người về
với Đấng Tạo Thành
Thấy bao người khóe
mắt ướt long lanh
Nến thổn thức biến
tan thành ánh sáng.
Cuộc đời nến đẹp
tình yêu tỏa rạng
Càng hòa tan càng
ngời sáng ánh hồng
Tim ngập tràn niềm
hạnh phúc trào dâng
Thân tan biến, đẹp ân tình trao hiến!
Đăng nhận xét