Cát
Trắng, FMI.
Còn đâu gương sáng trong đời?
Còn đâu thắm đượm
những lời yêu thương?
Còn đâu trong cuộc
đời thường
Những người biết
nghĩ, biết nhường, biết cho?
Còn đâu người biết
lắng lo
Cho người đói có cơm
no ấm lòng?
Còn đâu người biết
ước mong
Hòa bình thế giới,
sáng trong ân tình?
Còn đâu cử chỉ đẹp
xinh?
Còn đâu giây phút an
bình bên nhau?
Còn đâu giây phút
nguyện cầu
Thâm trầm, tha thiết
lắng sâu trong Ngài?
Còn đâu giây phút
miệt mài
Đọc, suy, chiêm ngắm
Lời Ngài cao sâu?...
Bởi do cuộc sống muôn
màu
Lòng người thay đổi
thật mau không ngờ!
Ngày nào chị dạy em
thơ:
Sẵn sàng mau mắn, ai
nhờ giúp ngay.
Hôm nay em mệt luôn
tay
Chị dù thanh thản,
chẳng hay ngó ngàng.
Ngày nào chị dạy: gọn
gàng
Lớp lang trật tự, lối
hàng thẳng ngay.
Hôm nay thấy chị chất
đầy
Biết bao nhiêu thứ
chặn ngay lối vào.
Nhớ lời chị dặn hôm
nao:
Chỉ nên dùng những
thứ nào đơn sơ.
Hôm nay em lại tình
cờ
Thấy trong phòng chị
vô bờ đồ sang.
Chị luôn nhắc: nhớ rõ
ràng
Mỗi khi di chuyển chỉ
màng đi xe.
Thế nhưng mỗi bước đi
về
Chị đều bay bổng thỏa
thuê mây trời.
Lòng em luôn nhớ ghi
lời:
Tu là bỏ hết, thảnh
thơi tâm hồn.
Sao em thấy chị ôm
đồm
Biết bao nhiêu thứ,
còn ôm muộn phiền?
Ngày nào chị dạy:
phải hiền,
Phải ngoan mới được
con riêng Mẹ lành.
Thế mà em thấy rành
rành
Chị la, chị hét, tam
bành nổi sôi.
Ngày nào chị nhắc: em
ơi!
Khiêm nhu, trong
sáng, vui tươi, thật thà…
Em luôn ghi nhớ thiết
tha
Bao lời chị dạy để mà
thực thi
Dẫu rằng cuộc sống
lắm khi
Chị làm, chị sống
chẳng đi theo lời.
Chị ơi! Gương sáng
đâu rồi
Sao em chỉ thấy những
lời văn hoa
Ngôn từ sáo rỗng nhạt
nhòa
Còn đâu gương sống
chan hòa yêu thương?!!
Đăng nhận xét