Tản văn - Antôn Hoàng Văn Phúc, OP.
Mấy ngày nay, người dân
làng Ân Thiên vẫn chưa hết xôn xao, bàng hoàng chuyện thằng Khánh “trắng” về
quê trong bộ dạng của một ông “Thầy Dòng”. Có người nói rằng, nó đang
cố gắng đánh lừa mọi người bằng chiếc áo thầy tu cho quá khứ nghiện ngập của
hắn. Có người cho rằng, chắc hắn lấy trộm chiếc áo dòng của ai đó
rồi về quê mặc để “hù doạ” dân làng. Có người độc miệng hơn nói rằng, cái thằng
nghiện ma tuý như hắn mà đi tu thì chắc chắn tận thế sắp đến tới nơi rồi. Cũng
có người tự an ủi bản thân với suy nghĩ chắc hắn đi tu thật.
Mặc cho lời bàn tán ra vào của mọi người, Khánh vẫn im
lặng, không một lời đối đáp,
thanh minh vì Khánh biết rằng, dù Khánh có giải thích
thế nào đi nữa thì con người hiện tại của Khánh cũng sẽ không được mọi người
chấp nhận bởi quá khứ nghiện ngập của Khánh, ít nhất là trong thời điểm này.
Thế nên, Khánh vẫn chưa dám tiếp
xúc với mọi người. Và cũng chính vì thế mà từ ngày về quê thăm gia đình, con
đường duy nhất Khánh sải bước mỗi ngày là con đường từ nhà bố mẹ tới nhà thờ và
từ nhà thờ về nhà bố mẹ. Khánh xem đó như là một sự đền tội cho quá khứ tội lỗi
của mình.
Quả
thật, mấy năm về trước, Khánh là một con nghiện ma tuý nặng trong làng. Khánh
chấp nhận đánh đổi tất cả mọi thứ để được “phê” trong
những làn khói trắng của thuốc phiện, và cũng từ đó, nó được
gọi với cái tên Khánh “trắng”. Cũng vì Khánh chấp nhận đánh đổi mọi
thứ như thế,
nên bao nhiêu tài sản của gia đình hắn đều “không cánh mà bay”
hết, thậm chí Khánh còn nhiều lần trộm cắp tài sản của người khác để thỏa mãn “cơn phê”
của mình. Không những thế, ngay cả bố mẹ, anh chị em, hàng xóm
cũng bị coi như kẻ thù nếu cản bước hay không đáp ứng được những lời yêu cầu
của hắn mỗi khi cơn nghiện nổi lên. Thế nên, Khánh dần dần bị mọi
người xa lánh.
Thực
ra, Khánh không đáng bị sa vào con đường nghiện ngập, bởi lẽ gia đình Khánh
không ác đến độ phải nói là nghiệp chướng, không nghèo đến độ phải để Khánh ra
đời bươn chải sớm. Tuy nhiên, vì bố mẹ Khánh quá mải mê với công việc làm
ăn nên đã lơ là trong việc dạy dỗ con cái. Hơn nữa, vì ông bà quá nuông chiều cậu, nên
Khánh lại càng có cơ hội để đua đòi, ăn chơi với đám bạn “hư hỏng” ở làng trên, xóm dưới. Đến
khi số tiền Khánh xin mỗi ngày một lớn và những chiếc xe cũng như vật dụng
đắt tiền trong nhà mỗi ngày một vắng bóng, bố mẹ Khánh mới giật mình nhìn lại
đứa con cưng của mình. Dĩ nhiên lúc này Khánh đã dính vào con đường nghiện
ngập.
Từ
khi dính vào con đường nghiện ngập, Khánh trở thành một con người hoàn toàn
khác. Cậu
Khánh ngoan hiền của ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là một thằng Khánh “trắng” bất cần
đời, và
cũng chẳng xem ai ra gì. Đối với hắn, giờ đây tri kỷ là những tép
thuốc phiện;
người thân là những đứa bạn nghiện ngập. Hắn xấc xược đến nỗi nếu có ai đó vô
tình liếc mắt nhìn hắn, hay xầm xì bàn tán về hắn thì hắn sẽ tìm mọi cách để
gây chuyện. Có lần hắn hét toáng giữa ngã ba đường như muốn thách thức mọi
người: “Tao
là tao đếch sợ thằng nào hết, khôn thì đừng xía vào chuyện của tao”. Như một con
thú hung dữ,
Khánh “trắng” sẵn sàng
tấn công bất cứ ai “gâu chuyện” hay làm phật ý hắn. Bởi vậy,
không ai dám đụng chạm tới hắn, và nếu vô tình thì cũng im lặng coi như mình là
người sai lỗi.
Về phần bố mẹ Khánh, dù nhiều lần Khánh tỏ ra
hỗn xược, nhưng ông bà vẫn không hề oán trách con. Ông bà tâm niệm rằng, con mình ra nông nỗi này tất cả cũng do ông bà. Chính vì
vậy, từ ngày biết con mình nghiện ngập, ông bà luôn tìm mọi cách để ở gần, để
dạy dỗ và để quan tâm con hơn. Mọi công việc làm ăn từ trông coi tiệm vàng đến
giao dịch làm ăn với khách hàng, ông bà
giao hết cho đứa cháu. Dường như điều quan trọng nhất đối với ông bà bây giờ là
làm sao để giúp thằng Khánh từ bỏ con đường nghiện ngập. Tuy nhiên, mọi cố gắng
của ông bà đều đổ sông đổ biển khi Khánh “trắng”
ngày càng lún sâu vào ma tuý, và ngày càng ngỗ nghịch hơn. Trước đây khi ông bà còn cho tiền hay nhà còn thứ gì có giá trị để
bán thì Khánh không có thái độ gì, nhưng
từ ngày nhà không còn gì để bán và bố mẹ không cho tiền nữa, Khánh tỏ ra hung
dữ và tàn bạo hơn. Đã có
lần hắn sỉ nhục ông Hiệp, bố Khánh cách thậm tệ, và còn đánh cả ông nữa.
- “Bố mẹ cho tui ít tiền xài.” Vừa cào cấu khắp người Khánh
vừa nói.
- “Bố
mẹ có tiền nhưng không cho con để hút chích.” Ông Hiệp ân cần nói.
- “Cho
ít tiền xài đi.” Lúc này Khánh đổi giọng.
- “Bố
mẹ bảo rồi, bố mẹ không cho con tiền để hút chích được. Nếu con bỏ ma tuý thì
cái gì bố mẹ cũng cho.” Ông bố nói.
- “Cái
gì! Ông bà có cho tui ít tiền không, đừng để tui nói thêm lần nữa.” Khánh dữ
dằn nói lại với bố mình.
- “Bố
mẹ không cho.” Ông Hiệp dứt khoát đáp lại, trong khi bà Lành, mẹ Khánh vẫn ngồi
đó.
Sau
câu nói này của ông Hiệp, Khánh tiến lại túm cổ áo rồi đấm đá ông túi bụi. Bà
Lành, mẹ Khánh khóc lóc van xin, nhưng Khánh vẫn không tha cho ông. Vừa đánh
hắn vừa la toáng : “Không cho tui tiền à. Không cho à.” Với những cú
đấm, cú đá như trời giáng của hắn, ông Hiệp chỉ biết kêu xin và lấy tay che
đầu. Khi thấy ông Hiệp không còn kêu xin được nữa, hắn mới buông tha. Lúc này
bà Lành cũng chạy tới đưa tiền cho hắn. Cầm tiền trên tay, hắn vừa đi vừa nói:
- “Lần sau nhớ đưa sớm hơn nhé.”
Nhìn
Khánh, ông bà chỉ biết ôm nhau khóc. Ông bà không ngờ đứa con mình
hằng thương yêu lại trả ơn bố mẹ bằng những cú đấm, cú đá, với những
lời đay
nghiến cay nghiệt như vậy.
Sau
khi có tiền trong tay, Khánh bỏ nhà đi với mấy thằng bạn nghiện ngập để thoả
thuê hút chích. Với hắn, điều quan trọng nhất là làm sao để có tiền hút chích
và khi đã có tiền rồi thì làm sao kiếm một nơi nào đó để thả hồn “phê” theo những cảm xúc “chất trắng” mang đến.
Thế nên, đây không phải là lần đầu hắn bỏ nhà ra đi. Bởi vậy, ông
Hiệp bà Lành dường như cũng chẳng ngỡ ngàng vì hành vi của hắn, vì đã quen
với điều này. Do đó, lần này ông bà quyết định không đi tìm hắn nữa, một phần
vì ông còn đau với những cú đấm của hắn, phần khác vì ông bà biết chắc rằng, hắn sẽ tự
về nhà khi
những đồng tiền trong tay đã hết như những lần trước.
Đúng
như những gì ông bà đoán trước, Khánh đã “lê thân” về nhà sau khi cùng đám bạn
đốt hết số tiền vào ma tuý. Cũng như những lần trước, hắn không lấy làm xấu hổ và
ân hận về những gì hắn đã gây ra. Trái lại, hắn vẫn cứ trơ như đá. Tuy nhiên,
chưa được ba ngày hắn đã thông báo cho ông Hiệp và Lành biết quyết định của
hắn :
- “Tui
sẽ đi khỏi ngôi nhà này cho ông bà vừa lòng.” Hắn nói khi thấy hai ông bà đang
ngồi nơi phòng khách.
- “Sao
con lại nói vậy Khánh. Bố mẹ luôn yêu thương con và luôn muốn điều tốt đẹp cho
con mà”. Bà Lành đáp lại.
-
“Yêu thương ư! Yêu thương mà lại không cho tui tiền. Yêu thương mà lại đối xử
với tui như vậy sao!” Khánh tỏ ra giận dữ!
- “Bố
mẹ muốn tốt cho con nên mới làm vậy. Con thử nghĩ xem, nếu bố mẹ cứ cho con
tiền để con hút chích, thì như vậy chả khác nào bố mẹ đang từ từ giết con hay
sao.” Bà Lành nói trong khi ông Hiệp chẳng nói chẳng rằng.
- “Không
nghĩ gì hết. Tui biết là ông bà muốn tui biến khỏi nhà này lâu lắm rồi. Thế nên
tui sẽ đi khỏi đây để ông bà yên tâm.” Khánh nói.
- “Sao
con lại nói với bố mẹ như vậy. Bố mẹ nào muốn con rời khỏi bố mẹ đâu. Khánh ơi,
nghe lời bố mẹ đi cai nghiện đi con.” Bà Lành rưng rưng nước mắt.
- “Bà
nói cái quái gì vậy. Đừng nói chuyện đó với tui nha.” Hắn trợn mắt, quát lớn :
“Tui là tui không thích đâu nhá. Tóm lại mai tui sẽ biến khỏi đây. Ô-kê.”
Sau
câu nói của Khánh, hai ông bà nhìn nhau không nói thêm câu nào. Ông bà biết
rằng,
giờ có nói gì đi chăng nữa, Khánh cũng bỏ ngoài tai tất cả, vì trong suy
nghĩ của hắn ông bà đã bỏ rơi hắn. Mà quả thực, một đứa con như hắn lúc này, làm
sao cảm nghiệm được tình thương bố mẹ dành cho con cái. Nếu cảm nghiệm được thì
hắn đã không có thái độ hỗn láo với ông bà.
Thế
là hôm sau Khánh bỏ nhà ra đi thật! Từ trong nhà, bà Lành vội chạy tới Khánh khi
thấy hắn vai mang ba-lô đang bước ra khỏi cổng. Bà cố khuyên hắn ở lại, nhưng
hắn một mực nhất quyết ra đi. Biết không thể làm gì được, bà lén lút dúi vào
tay Khánh, như không muốn cho ông Hiệp biết, một ít tiền đi đường nhưng cũng
không quên nói thêm: “Hãy về với bố mẹ bất cứ khi nào con nhé!”
Từ
ngày Khánh bỏ nhà ra đi, cuộc sống của bố mẹ hắn cũng yên ổn được đôi phần. Một
mặt vì những thằng bạn nghiện của hắn không còn đến quậy phá. Mặt khác,
ông bà cũng không còn phải nơm nớp lo sợ bị đánh. Tuy nhiên, không phải
vì thế mà hai ông bà không nhớ đến Khánh. Đúng hơn, ông bà lại cảm thấy thương
con mình hơn lúc nào hết. Ông bà sợ Khánh bị đói, bị rét. Ông bà sợ Khánh bị
đập, bị đánh. Cứ mỗi lần nghĩ đến điều đó, ông bà lại trông mong Khánh sớm trở về
với gia đình hơn. Và những lúc này chỉ có Chúa là nguồn cậy trông của ông bà,
chỉ có Chúa là điểm tựa để ông bà đứng vững và được ủi an.
Tuy
nhiên, mấy tháng sau, đúng hơn là sáu tháng, Khánh “trắng” trở về nhà trong bộ
dạng “thân
tàn ma dại”,
với cánh tay trái băng bó. Vừa thấy Khánh từ ngoài cổng đi vào, ông Hiệp, bà Lành nhanh nhỏm chạy ra
đón hắn. Ông bà không khỏi xót xa khi nhìn thấy con mình trong cảnh tượng đó.
Thế nhưng, Khánh đáp lại ông bà bằng cái nhìn giận dữ, và câu nói hằn
học : “Tôi như thế này chắc ông bà vừa lòng lắm đúng không?”.
Hắn nói như thể chính ông bà là những người đã đẩy hắn đến nông nỗi này. Hai
ông bà lặng im khi nghe những lời nói của Khánh. Ông bà không hiểu tại sao
Khánh lại có thể thốt ra những lời như thế được. Tuy vậy, ông bà
vẫn dắt
dìu hắn vào nhà, chuẩn bị cơm nước cho hắn, gọi bác
sĩ tới khám và băng bó lại cánh tay trái, cũng như một số nơi trên cơ thể của
hắn.
Ngày
qua ngày, ông bà thay nhau chăm sóc Khánh cách chu đáo. Riêng bà
Lành mỗi lần đi chợ, bà đều tìm mua những thực phẩm ngon để
bồi bổ cho hắn. Sự vất vả và ân cần của ông bà đôi khi cũng đã làm Khánh phải
suy nghĩ. Nhưng cái suy nghĩ mà hắn có trong đầu là sau khi khoẻ mạnh sẽ bỏ đi
thật xa và không bao giờ quay về làm phiền bố mẹ nữa.
Một lần nữa,
hắn lại
đã bỏ nhà ra đi. Lần này hắn đi nhưng không nói cho ai hay, chỉ để lại một mảnh
giấy có viết vài dòng: “Tôi sẽ đi thật xa và sẽ không bao giờ quay về đây nữa.
Ông bà đừng lo lắng cho tôi và cũng đừng đi tìm tôi.” Cầm mảnh giấy trên tay,
ông Hiệp không một chút lo lắng, trái lại ông lại nghĩ cái thằng như hắn giỏi
lắm cũng chỉ được mấy tháng là cùng.
Thế
rồi sáu tháng,
một năm, hai năm, bốn năm, sáu năm rồi bảy năm trôi qua mà vẫn không thấy Khánh
trở về nhà.
Hai ông bà lắng
lo dò la khắp nơi nhưng vẫn không thấy thông tin
gì về con
trai của mình. Đã thế, có người
còn đoán non
đoán già rằng, hắn bị đi tù với án chung thân, hoặc có thể
hắn bị bọn nghiện giết mất xác. Những lời đoán già đoán non này lại càng làm
ông bà lo lắng hơn.
Bẵng
đi một
thời gian
dài, ông bà nhận được phong thư lạ từ một địa chỉ lạ. Vội mở
phong thư, ông bà nhận thấy đó là một tấm thiệp mời tham dự lễ Khấn dòng.
Vừa đọc, ông Hiệp vừa nghĩ thầm chắc ai đó gửi nhầm, vì dòng họ ông bà có ai đi
tu đâu mà khấn với hứa. Chăm chú theo dõi tên từng ứng sinh trong tấm thiệp,
ông Hiệp chợt giật mình ở dòng chữ “Giuse Đinh Hoàng Khánh”, cái tên y hệt như
tên của thằng Khánh, con ông. Chính cái tên đó làm ông bà thấp thỏm ăn ngủ
không yên. Đã có lúc ông bà tự an ủi nhau khi cho rằng đó chắc là thằng Khánh,
con của ông bà. Nhưng cũng có lúc ông bà nghĩ rằng chắc ai đó trùng tên chứ một
thằng nghiện như hắn Nhà dòng nào dám nhận, chưa kể nếu đã là Khánh
thì hắn cũng đã viết vài dòng để ông bà yên tâm.
Mấy
ngày sau ông bà nhận được một cú điện thoại lạ từ một người đàn ông. Người đàn
ông tự xưng là Linh mục Thiên Ân, hiện
đang là Bề
trên các Tập
sinh của
Hội dòng. Sau khi cho biết là người đã gửi thiệp mời cho ông bà,
linh mục Thiên
Ân nhắc lại thời gian cử hành Thánh lễ Tuyên khấn, và
mong ông bà tham dự và cầu nguyện các Khấn sinh, và cho Hoàng Khánh, con trai ông
bà. Lúc này,
hai ông
bà thực sự lúng túng vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với Khánh và với gia đình mình.
Và cũng vì quá lúng túng nên ông bà không thể hỏi nhiều hơn để chắc chắn
liệu đây có phải là một sự nhầm lẫn hay không?
Hai
ông bà vẫn không sao lý giải được sự việc trên. Cả hai cứ thấp tha thấp thỏm lo
nghĩ có nên đi hay không: lỡ tới đó mà không phải thì quê lắm, còn nếu phải
thì… Ông bà ước gì Khánh, người mà cha Thiên Ân nói là con ông bà, không phải
tĩnh tâm để có thể nói vài câu với ông bà qua điện thoại. Tuy nhiên, sau những ngày băn khoăn,
phân vân, ông Hiệp, bà Lành quyết định tới tham dự Thánh lễ theo địa
chỉ đã được ghi trong tấm Thiệp. Tuy nhiên, hai ông bà quyết giấu kín
không cho dân làng biết chuyện này, vì ông bà nghĩ dễ gì mà họ tin chuyện này,
không chừng lại là chuyện để họ giễu cợt.
Tới ngày
Lễ Khấn dòng như trong Thiệp mời, hai
ông bà vội
vã đến thật sớm. Khi đến nơi, ông bà háo hức mong sao tìm được thầy Giuse
Đinh Hoàng Khánh, người mà cha Thiên Ân nói là con ông bà; nhưng khổ
nỗi, lúc này các
Tập
sinh chưa được gặp người thân. Đợi chờ trong hồi hộp và lắng lo, thời gian cử hành Thánh lễ đã
gần kề, và khi các ông bà cố được mời vào đoàn rước để bắt đầu rước Nhập lễ thì
hai ông bà vẫn đứng ngoài chờ như muốn xem có ai đó đi vào chỗ vị trí ông bà cố
của Hoàng Khánh
hay không. Sau một hồi không thấy ai vào vị trí đó, và nhận được thông báo liên
tục, ông bà quyết định tiến vào vị trí ông bà cố của Hoàng Khánh
trong đoàn rước. Thế nhưng lòng ông bà vẫn cứ thấp thỏm lo sợ, một nỗi sợ đi
kèm với sự hoảng loạn.
Thánh
lễ đã bắt đầu nhưng hai ông bà vẫn không tài nào
cầm lòng cầm trí. Mắt cả hai
đều cố nhìn về phía các khấn sinh để
xem liệu Giuse Đinh Hoàng Khánh có phải là con mình hay không. Và khi khấn sinh
Giuse Đinh Hoàng Khánh tiến lên cung thánh dâng lời Tuyên khấn,
thì cũng chính là lúc hai ông bà xây xẩm
mặt mặt. Ông bà không dám tin vào mắt mình khi chứng kiến thấy đứa con mà bấy
lâu nay cả hai khắc khoải đợi chờ lại chính là Giuse Đinh Hoàng Khánh đang đứng
giữa cung thánh giõng giạc đọc lời Tuyên khấn hứa với Chúa. Ông bà
không ngờ đứa con mà ông bà cứ tưởng đang ở chốn lao tù hay đã chết ở một góc
nào đó lại đang xuất hiện trước ông bà. Và cứ thế, những giọt nước mắt hạnh phúc thi nhau tuôn ra như mưa trên đôi gò má của ông bà, như thể cả hai muốn khóc thật to, khóc vì hân hoan,
khóc vì hạnh phúc và khóc vì thỏa mãn nỗi lòng mong ngóng được gặp lại con. Từ lúc đó và trong suốt Thánh lễ hôm ấy, ông bà Cố không sao
ngăn được những dòng lệ tuôn
rơi. Dường như đây là hánh lễ dài nhất
trong đời của hai ông bà.
Kết thúc Thánh lễ Tuyên
khấn, Thầy Hoàng Khánh được phép đến với người
thân trong tiệc mừng tại khuôn viên Tu viện.
Thế nhưng, cuộc gặp gỡ này lại không có tiếng cười, không có những cái bắt tay
và cũng không có những bó hoa tươi như các thầy Tân khấn
sinh khác. Trái lại, cuộc gặp gỡ này lại ngập tràn trong nước mắt. Nước mắt của
niềm vui, nước mắt
của hạnh phúc. Với thầy Hoàng Khánh, đó chính là nước
mắt của sự thống hối.
- “Con…Con…Con cám ơn bố mẹ.” Phải mất một thời gian thật
lâu thầy Khánh mới lấy lại được can đảm để thốt ra mấy lời đó - “Con…con cám ơn
bố mẹ...” Thầy
Khánh tiếp tục, “Vì đã có mặt và cầu nguyện cho con.”
Ông
bà Cố
vẫn lặng im, nhưng lúc này những giọt nước mắt đã ngừng rơi.
- Con…Con…con cũng xin lỗi bố mẹ, vì những năm tháng qua con… đã… làm
bố mẹ khổ quá nhiều. Xin bố mẹ hãy tha thứ cho con - Thầy Khánh nói trong khi mặt
cúi gầm xuống đất.
Câu nói không thành lời
của thầy Khánh làm cho những giọt nước mắt của ông bà cố lại tiếp tục rơi. Và
hai ông bà vẫn chưa thể nói được một lời nào ngay lúc này. Thế nên, cả ba người
lặng thinh bên cỗ bàn đã được Nhà dòng chuẩn bị sẵn.
Khi đã lấy lại được
bình tĩnh, ông cố cất lời: “Khánh… suốt mấy
năm qua bố mẹ vẫn luôn chờ đợi con. Bố mẹ vẫn luôn trông mong con từng giờ,
từng phút, từng giây. Con biết không, tình thương bố mẹ dành cho con vẫn luôn
dạt dào, vì con có thế nào đi chăng nữa con vẫn là con của bố mẹ.”
Nghe xong những lời đó,
nước mắt thầy Khánh trào dâng. Một mặt vì thầy cảm thấy thương bố mẹ hơn. Mặt
khác vì những lời đó làm thầy cảm thấy hối lỗi khi hồi tưởng lại những gì thầy
đã đối xử với bố mẹ trong quá khứ.
Không muốn những dòng
lệ tiếp tục rơi trong ngày hạnh phúc này, lau sạch nước mắt, bà cố cất tiếng:
- Khánh! Bố mẹ thực sự cảm ơn con, vì con đã đem lại cho bố
mẹ niềm vui lớn lao nhất mà đời bố mẹ không bao giờ nghĩ tới. Con thực sự đã
làm bố mẹ hồi sinh. Bố mẹ cảm ơn con. Bố mẹ có nằm mơ cũng không nghĩ đến điều
này. Đây quả là hồng ân lớn lao mà Thiên Chúa ban tặng cho gia đình chúng ta. Bố
mẹ cảm ơn con, Khánh - Ông cố nói thêm.
Sau những câu nói đầy an
ủi của ông bà cố, thầy Khánh cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Và thầy tự hứa
với lòng mình sẽ cố gắng trở thành một tu sĩ tốt để đáp trả lại công ơn sinh
thành, dưỡng dục của bố mẹ. Lúc này, thầy cũng chợt thấy khuôn mặt của ông bà
cố đã ánh lên niềm vui, niềm hạnh phúc. Một niềm vui, niềm hạnh phúc mà tưởng
chừng như đã tắt lịm bấy lâu nay trong con người hai ông bà. Chính điều đó cũng
đã làm cho thầy được an ủi và như là động lực để thầy bước tiếp trên con đường
dâng hiến. Và lúc này, niềm vui cũng đã thể hiện rõ trên khuôn mặt thầy Khánh,
dù rằng cỗ bàn của thầy trống trơn không có một vị khách, hay người thân nào
ngoài bố mẹ thầy. Nhưng điều đó chẳng là gì với thầy vì với thầy chỉ bố mẹ thôi
đã là đủ rồi.
Hai ngày sau, thầy
Khánh cũng như các thầy tân khấn sinh khác được Bề trên cho phép về thăm gia
đình trước khi vào nhập học. Trong thầy, dường như đang có một sự đấu tranh lẫn
lộn giữa những cảm xúc khác nhau. Bảy năm, một khoảng thời gian đủ để thầy
trông ngóng từng ngày “hồi hương”, nhưng cũng là khoảng thời gian đủ để cho mọi
người ghi khắc tất cả những quá khứ của thầy. Do đó, thầy vừa muốn về vừa không
muốn về. Nhưng cuối cùng lý trí mách bảo thầy nên về vì thầy cần phải chấp nhận
quá khứ, và cũng cần để chứng minh cho mọi người thấy bây giờ thầy đã là một
con người hoàn toàn khác. Dù nghĩ vậy, nhưng con đường về của thầy Khánh vẫn
nặng trĩu, thầy vẫn còn mặc cảm về quá khứ của mình.
Vừa bước chân vào cổng
làng, thầy Khánh đã bắt gặp ngay ánh mắt dò xét của bà Bảy, nhà đầu làng. Đi
thêm một đoạn, thầy lại nghe được những lời râm ran của mấy bà đang làm đồng.
Nhặt góp những lời đó từ ánh mắt và môi miệng của họ, thầy cũng có thể ghép
được một câu hoàn chỉnh tựa như “Ê, mấy bà ơi. Nhìn kìa, thằng Khánh “trắng”
lại về đó rồi.” Tuy nhiên, để ngoài tai tất cả những chuyện đó, thầy Khánh vẫn
nở nụ cười như muốn chào lại họ.
Việc mặc cảm về quá khứ
của mình đã làm thầy Khánh cảm thấy khó khăn khi đối diện với mọi người. Do đó
từ lúc về quê, hiếm khi thầy Khánh ra khỏi nhà. Và điều đó cũng làm cho mọi
người ít biết đến chuyện thầy Khánh đi tu hơn. Thế nên, mọi người thực sự bất
ngờ khi thấy thầy mặc áo dòng tham dự Thánh lễ ngày Chúa nhật hôm sau. Trong
Thánh lễ hôm đó, trăm con mắt đổ dồn về thầy Khánh như muốn hỏi thầy, thế này
là thế nào? Tuy nhiên thầy Khánh vẫn không dám nhìn lại mọi người. Dường như
thầy cảm thấy sợ hãi trước những ánh mắt dò xét đó, và đôi khi thầy cũng ứa lệ
vì nghẹn ngào. Và sự nghẹn ngào thực sự lên tới đỉnh điểm khi thầy được cha xứ
nhờ trao Mình Thánh Chúa cho cộng đoàn. Cầm Bình Thánh trên tay, thầy xúc động
khôn xiết! Thầy cố kìm hãm những giọt nước mắt nhưng không thể. Chúng vẫn cứ
thế tuôn ra. Thầy khóc! Nhìn thấy cảnh tượng đó, nhiều người cũng không cầm
được nước mắt. Họ cũng khóc. Họ khóc vì họ thấy mừng cho thầy Khánh. Họ khóc vì
họ mừng cho ông bà cố. Tuy nhiên, cũng còn có nhiều người không tin đây là sự
thật. Họ cho rằng có thể đây là một sự lừa dối. Thế nhưng, thầy Khánh không
buồn vì điều đó. Với thầy, chỉ bố mẹ hiểu là đủ rồi. Và cuộc sống sẽ trả lời
cho tất cả mọi người.
Ngày ngày trôi qua,
thời gian nghỉ phép đã hết, thầy Khánh trở lại Tu viện trong niềm tin yêu và hy
vọng, trong niềm tín thác và cậy trông.
Đăng nhận xét