Fr. GB. Nguyễn Ninh, op.
Chủ nhật đánh thức
thời gian đang ngủ mê
An ủi những chuỗi
băn khoăn còn lại
Quên muộn phiền Nhận về những gì
êm ái
Cho ai…
Hẹn hò cùng cỏ hoa.
(thơ Sương Sương)
ôi sinh
ra ở một miền quê nghèo, rồi
lớn lên nơi vùng
kinh tế mới, cũng nghèo.
Cuộc sống nơi miền đất mới với rất
nhiều khó khăn.
Tất cả đều bắt đầu từ con số không. Hồi đó tôi còn nhỏ lắm,
chưa biết
mô tê gì sất. Qua thời gian,
theo những câu chuyện
ba kể lại, tôi hiểu
được phần nào
nỗi khổ cực đó. Thế hệ chúng tôi, những người con người cháu,
khó có thể cảm hết được bao là
nước mắt, mồ hôi, thậm
chí cả máu đã đổ xuống cánh
rừng nguyên sinh bạt ngàn kia, để có được ngôi
làng xôm tụ như
bây giờ.
Cái hồi tóc còn để chỏm, mỗi chiều nghe
thấy tiếng hò hét ỏm tỏi của đám
con nít trong
xóm, tôi lại trốn
mẹ ra đường tung tăng với
chúng. Vui lắm. Cả đám con nít chạy
loăng quăng giành
nhau đẩy xe đạp cho thằng Tí. Hi vọng nó ngồi chán sẽ cho mình
mượn ngồi một đoạn.
Có ngờ đâu hì hục đẩy cho nó cả buổi chiều mà nó chả thèm động lòng.
Tôi buột miệng
xin, nó thằng thừng
: “khi nào tao biết chạy,
tao cho mượn”. Tức anh ách, về nhà tôi nằng nặc đòi mẹ mua
một cái xe như thằng
Tí.
Đòi mãi không được, tôi đánh liều
xách chiếc xe đạp
sườn ngang ra đường…đẩy bộ. Cái xe vô duyên,
tự nhiên có cái
cây sắt chắn
ngang, mỗi lần ngồi lên là lưng
lại cong lên như
con tôm nướng.
Hai chân chạng
ra hai bên,
quạt như mái chèo khua nước. Đến đoạn dốc, lại nhấc
chân lên, chiếc
xe cứ tự nhiên lao xuống. Đám con nít
ùa theo, hò hét cổ vũ. Tôi sướng rân người.
Sau mấy lần ủi vào hàng rào,
tôi biết chạy lúc nào không hay.
Biết đi xe đạp, tôi
khoái lắm. Cứ mỗi chiều
chiều, tôi lại đẩy
xe ra đường. Hẹn gặp đám bạn nhỏ, rồi thi nhau chạy, xem ai
hơn. Đứa nào chạy
nhanh nhất thì được làm “đại ca”,
dẫn đầu cả đám đi đón ba mẹ đi làm về. Mỗi lần nhìn thấy một chiếc xe bò lầm lũi từ xa xuất hiện,
bọn trẻ lại reo hò ỏm tỏi. Lúc này chả biết “đại ca” đã kịp chạy
chưa, chứ cả đám thì nháo
nhào lên rồi
cắm đầu cắm cổ chạy.
Đứa nào có ba mẹ đi làm về
khuya thì buồn lắm. Cái cảm giác đứa nào cũng tı́u tı́t bên
ba mẹ còn mı̀nh thı̀ va�n tha�n thờ trông ngóng thật sự là no�i ám ảnh của tuo�i thơ. Mới bie�t những đứa trẻ không có ba mẹ đe�
mà chờ lại càng buo�n bie�t bao.
Chúng tôi chưa
đủ lớn để hiểu được nỗi nhọc
nhằn mưu sinh của ba mẹ mình. Chỉ biết là ngày nào người lớn cũng lên rẫy.
Từ tờ mờ sáng cho đến khi trời chập
choạng tối. Duy có
ngày Chúa nhật, là ngày lễ nghỉ. Trong
niềm tin tôn giáo chúng tôi, ngày Chúa nhật là ngày
của Chúa, nên chúng
tôi gọi là Chúa nhật thay vı̀ chủ nhật. Là ngày Chúa
nghỉ ngơi, sau sáu ngày làm
việc. Vậy nên,
chúng tôi sẽ không làm
những công việc mưu sinh trong ngày này. Tôi
vẫn luôn thầm
cảm ơn Chúa, đã ban cho những đứa con nít
như chúng tôi
có được một
ngày Chúa nhật, có được một ngày để ba mẹ ở nhà
với mı̀nh.
Chúa nhật hẳn là những ngày
tuyệt vời nhất
trong ký ức tuổi
thơ tôi. Đó là ngày
cả gia đình tôi
quây quần đông
vui bên nhau. Không
thiếu một ai. Cả những
người trong xóm cũng
qua chơi, hàn huyên tâm
sự. Hôm thì
nồi chè. Bữa thì kẹo
lạc. Bữa khác lại
rổ bánh cam thơm phức.
Chúa nhật nào mẹ cũng
thiết kế cho chúng tôi một món
ăn thật đặc
biệt. Vậy nên tôi
khoái ngày Chúa nhật
lắm.
Và hơn nữa, ngày Chúa nhật
tôi được đi học giáo lý cùng đám nhóc trong xóm. Chẳng rõ vì sao
tôi ghét ghê những buổi học
ở trường. Vậy mà cứ mỗi Chúa nhật
đến, lòng lại chộn rộn náo
nức để chiều cùng đám con nít
trong xóm đi học giáo
lý. Ba giờ chiều
mới học, mà hai giờ tôi đã bắt anh phải chở lên
nhà thờ. Đám con nít đứa nào cũng thích
đi sớm. Phải đến thật sớm, chạy
nhảy vui đùa
chán chê, cho đến khi nghe tiếng
còi dồn dập của
các anh chị giáo lý viên mới
chen lấn xếp
hàng vào học. Lúc
này thì cái áo trắng
tinh đã ngả
sang màu cháo lòng mất rồi.
Hồi đó chưa có phòng
học, chúng tôi phải học ở ngoài trời, kiểu dã chiến.
Lớp thì dưới gốc cây điều. Lớp khác lại dưới
tháp chuông. Có lớp phải ra tận hàng bạch
đàn ngoài bờ ranh.
Nói là học chứ chơi thì nhiều
hơn. Chúng tôi toàn được các anh chị giáo lý viên cho sinh
hoạt ngoại khóa.
Hôm nào trời mưa càng vui.
Đám con nít chúng tôi tha hồ mà nghịch mưa, mặc cho các anh chị hò hét
khản cả cổ.
Ngày
Chúa nhật trong
tâm khảm những
đứa con nít chúng
tôi là vậy. Còn với người lớn thì sao nhỉ ? Đôi lúc tôi
tự hỏi, nếu không
có ngày Chúa nhật
thì sẽ ra sao nhỉ ? Chắc
là tẻ nhạt lắm. Nếu không có ngày Chúa nhật,
ba mẹ tôi vốn không phải là một công chức, mà chỉ là một người nông
dân lam lũ, suốt ngày
bán lưng cho đất, bán mặt cho trời, sẽ không
bao giờ có được khái niệm có một ngày nghỉ trong tuần.
Nếu không có ngày Chúa nhật,
không chỉ là ba mẹ, anh chị em tôi, mà tất cả bà con chòm xóm khó mà có được tình thân gắn kết như hôm nay.
Chỉ trong ngày Chúa
nhật, khi tất cả công
việc riêng tư đều
gạt sang một
bên, thay vào đó là những sinh
hoạt chung. Có thể là những
buổi sinh hoạt
chuyên đề, những
giờ học hỏi Thánh kinh. Có thể là ngày
công tác ở nhà thờ,
hay một buổi quyên góp, viếng thăm
bà con cô bác gặp chuyện không
may. Tất cả những
công việc chung
trong một ngày
Chúa nhật đã thật sự nâng đỡ cuộc sống
mỗi thành viên
giáo xứ chúng
tôi.
Sau này lõm bõm được
dăm ba chữ,
tôi rất ngạc
nhiên là những điều mình cảm nhận về ngày Chúa
nhật hồi còn
thơ bé lại mang
một ý nghĩa thần học rất cao siêu. Thực vậy, ngày Chúa nhật là ngày nghı̉ ngơi đe� thánh hie�n cho Thiên Chúa và tương giao với tha nhân.
Thiên Chúa làm việc trong
sáu ngày. Ngày thứ bảy Người
nghỉ ngơi. Thiên
Chúa nghı̉ ngơi, và giao cho con người quye�n của Người, tie�p tục cộng tác vận hành the� giới. Và sự nghı̉ ngơi này của Thiên Chúa hoàn toàn phát xua�t từ tự do của chı́nh Người. Thiên Chúa tự do ngưng nghı̉, tự do đo�i với chı́nh mı̀nh. Người nghı̉ ngơi đe� mở ra với con
người. Con người cũng theo Thiên Chúa đe� hoàn toàn tự do đón nhận những gı̀ Thiên Chúa trao ban và tự do đe� trao ban cho tha nhân. Con người ngưng nghı̉, thì đa�t đai ngưng nghỉ, bò lừa, tôi tớ, ngưng
nghı̉… tất cả đều ngưng
nghỉ. Đừng lo tı̀m kie�m, đừng nô lệ tı́ch lũy cho riêng mình. Hãy tự do đe� ngưng nghı̉, để thờ phượng Thiên
Chúa và phục
vụ tha nhân.
Hồi
đó làm gì biết được những huyền nhiệm cao siêu này. Nhưng quả
thực, cuộc sống chúng tôi sẽ thật tẻ nhạt, chán
chường và mệt mỏi nếu không có những ngày Chúa nhật đó. Còn
bạn, hẳn bạn cũng
nôn nao, mong ngóng ngày Chúa nhật lắm.
Chúng ta hãy sử dụng ngày Chúa nhật thật trọn nghĩa, bạn nhé.
Đăng nhận xét