Duyên – nợ

Lệ Đá

Nếu chúng mình chẳng còn duyên thì thôi,
gắn bó với nhau bằng nợ?
Anh ơi em rất sợ
một sự gắn bó tạm bợ, sao bền?

Sống bên Anh,
em khắc khoải tìm một chút bình yên,
em cố tìm lý do, tìm tình yêu để gắn bó.
Trong thâm sâu em biết Anh rất rõ
Anh quá yêu em!

Nhưng tại em,
như cô gái đa tình,
hư thân và phản bội.
Anh vẫn yêu, mặc dù em tội lỗi.
Em chạy trốn Anh, Anh vẫn đợi chờ
Có còn duyên hay chỉ là nợ, tình hờ?
Làm sao em hiểu nổi!

Những lúc xa Anh, hồn em là đêm tối,
nhung nhớ dội về hát cung điệu xa xăm.
Nếu còn duyên cho em yêu thật lòng

Anh– Giêsu, em nguyện yêu Anh mãi mãi.

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn