Chúa nhật, ngày của Cộng đoàn Phụng vụ

 Phêrô Tuy Anh[1]

Dẫn nhập

Thánh Giustinô tử đạo đã mô tả về việc thờ phượng của các Kitô hữu, trong một văn bản được viết khoảng năm 155 và được ghi lại trong Sách Giáo lý Hội Thánh Công Giáo (GLHTCG) số 1345 như sau: “Vào ngày Mặt Trời như người ta thường gọi, mọi người ở thành phố hay nông thôn đều họp lại một nơi” để ca tụng, thờ phượng Chúa. Đó làngày của Chúa, Ngày Chúa nhật và cũng là Ngày Thứ nhất trong tuần của các tín hữu.Hành vi quy tụ này trở thànhtruyền thống tiêu biểu của Hội Thánh mà vẫn còn duy trì đến ngày nay.

Ngày thứ nhất trong tuần, Ngày Đức Kitô phục sinh, là “ngày lễ cội nguồn của các Kitô hữu”. Ngày ấy sẽ mãi mãi là ngày thứ nhất và quan trọng nhất đối với người Kitô hữu. Cho nên việc “giữ ngày Chúa nhật” phát sinh từ nhu cầu nội tại của đời sống đức tin, chứ không chỉ đơn thuần là lề luật áp đặt từ bên ngoài. Trong một giáo xứ, đời sống các Kitô hữu lên hay xuống đều gắn với Chúa nhật, bởi lẽ tâm điểm của đời sống Kitô giáo là việc cùng nhau đến làm việc thờ phượng Chúa.

“Chúng ta đừng bỏ những buổi hội họp như vài người quen làm; trái lại, phải khuyến khích nhau” (Dt 10,25). Lời khuyến dụ này của tác giả thư gởi tín hữu Do thái trực tiếp nhắm vào Chúa nhật, cũng được gọi là “Ngày của Chúa”. Đây là Ngày Chúa Kitô phục sinh, nên là ngày của niềm vui. Thánh Lễ là trung tâm và chóp đỉnh của ngày ấy, “để khi nghe Lời Chúa và tham dự bí tích Thánh Thể, họ kính nhớ cuộc khổ nạn, sự sống lại và vinh quang của Chúa Giêsu. Đồng thời họ cảm tạ Thiên Chúa, Đấng đã tái sinh họ trong niềm hi vọng sống động, nhờ sự sống lại từ cõi chết của Chúa Giêsu Kitô” (GLHTCG số 1167). Trong Thánh Lễ, “toàn thể cộng đoàn các tín hữu được gặp Chúa Phục sinh, Đấng mời họ vào bàn tiệc của Người” (GLHTCG số 1166). Vì vậy mà ta có thể nói rằng Ngày Chúa nhật là ngày của cộng đoàn Phụng vụ.

1.      Chúa Nhật

a.    Ngày của Chúa

Trước hết, ngày của Chúa ám chỉ ngày của Đức Kitô chứ không phải của Thiên Chúa, Đấng Tạo Hóa. Chúa nhật như vậy là ngày của Chúa Kitô, vì là ngày Người sống lại. Kỷ niệm ngày Chúa Kitô sống lại từ cõi chết, người tín hữu cũng kính nhớ cuộc Thương khó trên thập giá của Người. Như vậy là kính nhớ mầu nhiệm Vượt qua bất khả phân, và cùng với mầu nhiệm ấy, tất cả mầu nhiệm cứu độ. Đúng như Pseudo-Eusebio thành Alexandria đã viết: “Ngày Chúa nhật thánh thiện là ngày tưởng niệm Kyrios, nghĩa là tưởng niệm đầy đủ về tất cả nhiệm cục cứu độ đã được thực hiện viên mãn do Chúa Kitô”.[2]

b. Ngày thứ Nhất

Việc các Tông đồ họp nhau để cử hành bữa ăn cứu thế của Đấng Phục sinh là biến cố trung tâm điểm của lịch sử cứu rỗi, là biến cố vĩnh viễn đánh dấu “ngày thứ nhất trong tuần”. Tất cả mầu nhiệm cử hành Ngày Chúa nhật đã hiện diện trong ngày Phục sinh. Chúa nhật chỉ là cử hành tuần kỳ mầu nhiệm Phục sinh.[3]Đàng khác, tưởng niệm cuộc Phục sinh của Đấng Cứu Thế, Chúa nhật cũng chính là khởi điểm của một tạo dựng mới. Thế giới này được dựng nên trong trật tự và trong một hòa hợp mỹ lệ, nhưng đã bị tội lỗi làm xáo trộn và gây ung thối loang lổ. Tuy nhiên, nó lại được tái tạo một lần nữa do bàn tay âu yếm của Thiên Chúa, vào buổi sáng Phục sinh trong cuộc vinh thắng hiển hách của Chúa Kitô trên tội lỗi và sự chết. Chính vì thế, ta hiểu tại sao có mối dây liên hệ giữa mầu nhiệm Phục sinh và tạo dựng, và tại sao có kiểu nói “Ngày thứ nhất trong tuần”, Cha Rouillard viết rất chí lý như sau:

Mỗi Chúa nhật đều nhắc nhớ cuộc tạo dựng lần thứ hai này, cuộc tác tạo Phục sinh. Không những nhắc nhở, nó tiếp tục và canh tân luôn mãi, qua thời gian. Do đó, Chúa nhật biện chính cho danh hiệu ngày thứ nhất của nó, cũng như trạng huống của nó ở vào buổi đầu tuần… Mỗi Chúa nhật, khi cử hành mầu nhiệm Phục sinh, người tín hữu phải đinh ninh rằng họ là một kẻ đã phục sinh của Chúa, và họ phải sống như kẻ đã phục sinh. Dọc theo năm tháng, những cuộc cử hành Chúa nhật sẽ giúp họ cởi bỏ con người cũ đễ mặc lấy con người mới đã được tạo nên theo hình ảnh Chúa Kitô.[4]

c. Ngày thứ Tám

Sau hết, ngày thứ nhất trong tuần cũng là ngày trở lại sau ngày thứ bảy, cho nên nó là ngày thứ tám. Thánh Giustinô coi kiểu nói này như hàm chứa một mầu nhiệm[5]. Thánh Augustinô thì viết: “Ngày thứ nhất cũng là ngày thứ tám, như vậy là cốt để cho sức sống ban đầu không bị cất đi mà được trở thành vĩnh cửu”.[6] Do đó, Chúa nhật xét là ngày thứ tám, là dấu hiệu của đời sống vĩnh cửu, tưởng niệm sự Phục sinh của Chúa Kitô và thể hiện trước cuộc tái giáng của Người.

d. Ngày Phục sinh

Lịch sử Ngày Chúa nhật bắt đầu cùng với cuộc Phục sinh của Chúa Kitô. Ngày Phục sinh, đây là danh hiệu được sử dụng rất thông dụng trong Giáo hội, nó nhắc nhớ lại cách minh nhiên sự liên hệ giữa Chúa nhật và ngày vượt qua của Chúa Phục sinh. Đây cũng là danh hiệu diễn tả sự kiện Phụng vụ. Ngày Chúa nhật chính là ngày tưởng niệm ngày Chúa Phục sinh, Ngày kỷ niệm Chúa trở lại trong vinh quang. Hiến chế về Phụng vụ thánh (HCPV) đã viết:

Theo tông truyền, bắt nguồn từ chính ngày Chúa Kitô sống lại, Giáo hội cử hành mầu nhiệm Phục sinh vào mỗi ngày thứ tám, ngày thật đáng gọi là ngày của Chúa hay ngày Chúa nhật. Thực vậy, trong ngày đó, các Kitô hữu phải hợp nhau lại để nghe Lời Chúa và tham dự lễ Tạ Ơn, để kính nhớ Cuộc Thương Khó, sự sống lại và vinh quang của Chúa Giêsu đồng thời cảm tạ Thiên Chúa, vì Người đã dùng sự Phục sinh của Chúa Giêsu Kitô từ trong kẻ chết sống lại mà tái sinh họ trong niềm hy vọng sống động (1Pr 1,3). Vì vậy, Ngày Chúa nhật là ngày lễ độc đáo phải được đề cao và in sâu vào lòng đạo đức của các tín hữu, để ngày ấy trở thành ngày vui mừng và ngày nghỉ việc. Các cuộc lễ khác, nếu không thật sự là lễ rất quan trọng thì không được lấn át Ngày Chúa nhật bởi vì Ngày Chúa nhật là nền tảng và trung tâm của cả năm Phụng vụ (HCPV, số 106).

Để tổng hợp tất cả ý nghĩa tên gọi thần học của ngày Chúa nhật, chúng ta có thể nêu lên câu tóm kết của cha Jounel:[7] Thành ngữ “Ngày của Chúa” tự nó gợi lên ba khía cạnh chính yếu mà các danh hiệu khác sẽ nói rõ hơn về từng khía cạnh: – là một cuộc tưởng niệm sự Phục sinh của Chúa mà chúng ta thành tâm kính nhớ trong đức tin; – là sự đợi trông ngày tái giáng của Chúa mà ta sống bằng đức cậy; – là sự hiện diện qua cuộc tập hợp các tín hữu, qua việc tuyên dương Lời Chúa trong cử hành Thánh Thể: sự hiện diện đích thực và âu yếm của Chúa giữa các chi thể của Người, mà ta thông hiệp trong đức mến.

2. Ngày Chúa nhật là ngày của Cộng đoàn Phụng vụ

Chúa Nhật là ngày của Giáo hội, ngày của sự hiệp nhất, ngày của cộng đoàn phụng vụ. Thật vậy, Chúa Phục sinh đã hứa “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20). Lời hứa này vẫn còn được nghe vang lên trong Giáo hội và ở trong lời đó, ta mới tìm thấy niềm xác tín phong phú của đời sống và nguồn cội hy vọng của Giáo hội. Nếu Chúa nhật là ngày của sự sống lại, thì đó không phải chỉ là việc tưởng nhớ một biến cố trong quá khứ, nhưng đó chính là việc cử hành sự hiện diện sống động của Đấng Phục sinh ở giữa những ai thuộc về Người.[8]

a. Ngày của hiệp nhất

Cuộc họp mặt cộng đoàn vào Chúa nhật là một nơi đặc biệt diễn tả sự hiệp nhất. Người ta cử hành ở đó “bí tích hiệp nhất”. Đây là bí tích diễn tả sâu xa tính cách Giáo hội như là dân tộc được quy tụ lại “nhờ” và “trong” sự hợp nhất của Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.[9]

Do đó, người tín hữu không chỉ cầu nguyện riêng tư và tưởng nhớ đến cái chết cùng sự sống lại của Đức Kitô trong ý nghĩ, trong thẳm sâu của tâm hồn là đủ. Thật vậy, những ai đã lãnh nhận hồng ân phép rửa không phải chỉ được cứu thoát từng cá nhân riêng rẽ, nhưng là những chi thể trong Thân thể mầu nhiệm (Corpus mysticum), họ làm nên thành phần dân Chúa. Vì vậy, việc họ tụ họp với nhau thì rất quan trọng để diễn tả đầy đủ chính căn tính của Giáo hội như là một cộng đoàn hiệp nhất. Từ ngữ này nói về cộng đoàn được Chúa Phục sinh mời gọi đến mà chính Người đã hiến dâng mạng sống mình “để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối” (Ga 11,52). Họ đã nên “một” trong Đức Kitô (xc. Gl 3,28) nhờ ân sủng của Thần Khí. Sự hiệp nhất này biểu lộ ra bên ngoài mỗi khi các Kitô hữu tụ họp nhau. Lúc ấy, họ ý thức cách sống động là dân tộc được cứu chuộc, gồm “muôn người thuộc mọi chi tộc và ngôn ngữ, thuộc mọi nước, mọi dân” (Kh 5,9) và họ làm chứng về điều này trước thế giới.

Sự quy tụ, hợp nhất của các môn đệ Đức Kitô ngày nay, được kéo dài trong thời gian, là hình ảnh của cộng đoàn Kitô hữu đầu tiên, gồm những người được rửa tội mà thánh Luca đã muốn diễn tả lại trong sách Tông đồ Công vụ như một mẫu mực khi viết rằng “Họ chuyên cần nghe các Tông đồ giảng dạy, luôn luôn hiệp thông với nhau, siêng năng tham dự lễ bẻ bánh và cầu nguyện” (Cv 2,42).[10]

Qua lễ dâng Thánh Thể Chúa nhật, khi tôn vinh chứng từ của con cái mình, những người đang miệt mài trong lao động và trong các công việc khác nhau của đời sống, những người biết hiến dâng mọi ngày trong tuần để loan báo Tin mừng và thực hành đức ái, thì Giáo hội chứng tỏ một cách rõ ràng nhất: “Giáo hội cũng là bí tích, theo một nghĩa nào đó, nghĩa là dấu hiệu và phương tiện thể hiện sự liên kết chặt chẽ với Chúa và đồng thời cũng hợp nhất với toàn thể loài người”.[11]

Ngoài ra, Chúa nhật còn là ngày của cầu nguyện, hiệp thông và niềm vui, nên luôn chiếu toả niềm hy vọng. Đó là nội dung chính của lời loan báo “một khi thời gian được Đấng Phục sinh và là Chúa của lịch sử đón nhận, thì Chúa nhật không phải là mồ chôn tương lai, nhưng là sự chuyển đổi những giây phút hiện tại thành những hạt giống vĩnh hằng”. Vì Chúa nhật là lời mời gọi nhìn về viễn cảnh tương lai, khi cộng đoàn Kitô hữu dâng lên Chúa lời cầu khẩn của mình: “Maranatha: Lạy Chúa, xin hãy đến!” (1Cr 16,2). Trong lời cầu đầy hy vọng và chờ đợi này, cộng đoàn Kitô hữu có kèm theo và nâng đỡ cả niềm hy vọng của muôn người.[12]

b. Ngày của tình liên đới

Nói đến cộng đoàn thì ta nói đến tính hiệp nhất nhưng cũng không thể không kể đến tình liên đới của cộng đoàn. Ngày Chúa nhật cũng là một cơ hội thuận lợi để con người sống tình liên đới với nhau qua việc bác ái và tông đồ. Việc gặp gỡ Đức Kitô Phục sinh là nguồn gốc, động lực thúc đẩy người tín hữu chia sẻ tình yêu dạt dào trong lòng mình. Không có tình yêu thì cũng không có niềm vui. Đức Giêsu đã giải thích điều này cho chúng ta qua việc liên kết tình yêu và niềm vui của Người cho ta:

“Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy, và ở lại trong tình thương của Người. Các điều ấy, Thầy đã nói với anh em để niềm vui của Thầy ở trong anh em, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn. Đây là điều răn của Thầy: anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15,10-12).

Như vậy, Ngày Chúa nhật không làm cho các tín hữu xa rời bổn phận bác ái của họ, nhưng trái lại thúc đẩy họ tham gia mọi công việc bác ái, đạo đức và tông đồ, đó là bằng chứng hùng hồn của việc các tín hữu dù sống trong thế gian, nhưng họ lại không thuộc về thế gian mà lại là ánh sáng để cho thế gian nhận biết và tôn vinh Thiên Chúa Cha.[13] Chẳng phải trong các cộng đoàn Giáo hội tiên khởi, sau các buổi cử hành phụng vụ và lễ bẻ bánh, các phó tế đã mang của ăn đến chia sẻ để nói lên tình liên đới trong cộng đoàn đó sao.

Tạm Kết

Ngày nay, tại Việt Nam, việc cử hành Ngày Chúa nhật tuy vẫn được các tín hữu trung thành gìn giữ nhưng đang có nguy cơ bị mờ nhạt vì nhiều lý do, nhất là tại các thành phố lớn. Chúa nhật chỉ được coi là ngày nghỉ cuối tuần để giải trí vui chơi hơn là Ngày Thứ Nhất trong. Và trong ngày cuối tuần ấy, không có bóng dáng của Chúa. Cũng vì chỉ coi như ngày giải trí vui chơi nên nếu có đến nhà thờ, cũng chỉ đến cho xong bổn phận.

Vì thế, phải khơi dậy ý thức đức tin về Ngày Chúa nhật, Ngày của Chúa, ngày của cộng đoàn Phụng vụ, ngày huynh đệ…, để Ngày ấy trở thành nguồn sáng trung tâm cho cả tuần lễ: “Nếu người ngoại giáo gọi ngày này là ngày của mặt trời (Sunday), chúng ta cũng sẵn sàng công nhận như vậy, vì hôm nay, ánh sáng của trần gian đã mọc lên, các tia sáng của mặt trời này mang lại ơn chữa lành” (Hiêrônimô).



[1] Sinh viên  thần học tại TT. HVĐM.

[2] Trần Đình Tứ, Phụng Vụ và Thời Gian, phần I, ĐCV thánh Giuse, 1997, tr. 26-27.

[3]Nguyễn Cao Luật, Năm Phụng Vụ, TTHV Đa Minh, tr. 6-8.

[4]Ph. Rouillard, Les Pères: Signification du Dimanche, trong: Assemblée du Seigneur, I, Introduction, Bruges, 1962, tr. 47.

[5]S. Justin, Dialogue avec Tryphon, 24,1, éd. G. Archambault, tập I, Picard, 1909, tr. 108.

[6]S. Augustin, Epist. 55, 17, éd. A. Golbacher (CSEL 33,2), tr. 188.

[7]P. Jounel, Le Dimanche et la semaine, trong: L” Église en prière, éd. 1984, tr. 698.

[8]Gioan Phaolô II, Tông thư “Ngày của Chúa”, (31.05.1998), số 31.

[9]Ibid., số 36.

[10]Ibid., số 31.

[11]Ibid., số 38.

[12]Gioan Phaolô II, Tông thư “Ngày của Chúa”, (31.05.1998), số 84.

[13]Timothy Radcliffe, OP., Không có Chúa nhật, chúng tôi không thể sống được.

 

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn