Chùm thơ mùa Covid

   Cát Trắng, FMI.

Covid qua, tim tôi dần se lại

Những nỗi niềm tê tái chẳng rời xa

Muốn thoát ra nhưng cứ phải chung nhà

Muốn quên hết, nó tà tà xuất hiện.

 

Covid ơi! Ước chi mày tan biến

Để cuộc đời rộn rã tiếng cười vui

Để trần gian xua tan hết ngậm ngùi

Để quá khứ chôn vùi vào quên lãng.

 

Covid đến qua bao nhiêu ngày tháng

Gieo u sầu, gieo tang tóc đau thương

Bao sợi dây giăng hết mọi nẻo đường

Mọi ngõ ngách thông thương đều bít lại

 

Người với người nay trở nên ngần ngại

Sống chung nhà nhưng vẫn phải cách xa

Dẫu yêu thương nhưng chẳng dám mặn mà

Thấy bóng dáng từ xa là lo tránh

 

Covid ơi! Mày gieo bao bất hạnh

Bao kiếp người hiu quạnh phút lâm chung

Chẳng người thân, không con cháu ở cùng

Chút hơi tàn mày cũng không buông thả.


 Tình người mùa Covid

Cát Trắng, FMI.

Khi Covid đến cõi đời

Tình người bừng dậy, sáng ngời thương yêu!

Bỗng đâu bất chợt một chiều

Nhìn ra trước ngõ thật nhiều dây giăng

Khiến cho cuộc sống thường hằng

Trở nên đảo lộn, đóng băng mọi điều.

Lo từ sáng sớm đến chiều

Thức ăn, nước uống, bao nhiêu sự cần.

Lạ lùng thay những “người dưng”

Trở thành thân thuộc, đem phần đến cho

Gạo, rau, mắm, muối chăm lo

Bát cơm nóng hổi, ấm no ân tình!

Rồi bao người đã hy sinh

Thời gian, sức khoẻ, thành tình nguyện viên

Ngày làm, đêm thức triền miên

Nhọc lao chẳng quản, muộn phiền chẳng nao

Áo xanh, áo trắng khoác vào

Luôn tay phục vụ như bao thiên thần

Các y, bác sĩ tận tâm

Miệt mài chăm sóc, lặng thầm yêu thương.

Biết bao tài xế lên đường

Chuyển trao thương mến mến thương dâng đầy

Bao người vất vả ngày ngày

Ngược xuôi muôn nẻo trao tay phần quà

Tình người nồng ấm chan hoà

Ngọt ngào chia sẻ, dịu xoa đau buồn

Tình người luôn mãi trào tuôn

Tô đời tươi thắm đẹp muôn nụ hồng.


 Chúa là vác-xin sự sống

Phù Vân

 Thời xưa kẻ bị cách ly,

Là người phong hủi phải đi xa làng.

Lòng đầy tủi hổ hoang mang,

Che râu, áo rách, hai hàng lệ rơi.

Lánh xa, trốn tránh người đời,

Mang thân ô uế phải rời đám đông.

Sống đời đau khổ vô song,

Tìm ai thông cảm ở trong cõi trần?

Giêsu, Cứu Chúa từ nhân,

Tay Người chạm đến, phúc ân tuôn tràn.

Lời Người ban phúc bình an,

Người phong được sạch, hân hoan vui mừng.

Thời nay bệnhdịch không ngừng,
“Cô Vi” lan tỏa,
xin đừng giao lưu.
Cách xa khỏi chốn đông người,
Buồn lo, sợ hãi, cuộc đời héo hon.

“Cô Vi”, cuộc sống mỏi mòn,

Buồn về thể xác, tâm hồn cách ngăn.

Đây là lúc để ăn năn,

Hướng về Thiên Chúa toàn năng đời đời.

Tin vui đã có Ngôi Lời,
“Vắc-xin
sự sống, Chúa Trời ban cho.
Quyền năng, ân sủng khôn dò,

Tuôn tràn ân phúc xuống cho thế trần,

Chính Ngài cứu rỗi muôn dân,

Thoát vòng tội lỗi, làm con Chúa Trời.

Bình an vui sống trong đời,
Bên kia cõi chết là
nơi vĩnh hằng.
Người ơi, xin hãy ăn năn,
Để Ngài tha thứ, vinh thăng nước trời.

Chúa là hạnh phúc đời đời,

Trong Ngài, hạnh phúc tuyệt vời thiên thu.

Sống tâm linh mùa Covid

Phù Vân

Cchỉnh đốn tâm linh,

Còn là cầu nguyện, giải trình cùng Cha,

Và là chừa bỏ xấu xa,

Cũng là chọn Chúa dạy ta theo Ngài.

Ô ôn lại tháng ngày,

Và là ổn định kẻo sai đường lành,

Bình an ca ngợi Thánh Danh,

Nguyện xin ý Chúa trọn lành trong ta.

Vvinh hiển NgôiCha,

Lại vững chí, truyền rao tình Ngài.

Xin Ngài mở mắt lòng ai,

Để cho nhìn thấy quyền oai Chúa Trời.

I in dấu Ngôi Lời,

Còn là im lặng, trong thời hiểm nguy.

Lời Ngài soi sáng đường đi,

Mọi nơi mọi lúc, không gì lo âu.

D dâng hiến từ đầu,

Cũng là dốc sức cho dầu gian truân.

Chúa ban mọi sự con cần,

Dù trong dịch bệnh nhưng gần Chúa hơn.

Một lòng trung tín không sờn,

Nào cùng cảm tạ, biết ơn Vua Trời.

Cùng nhau sống đạo muôn nơi,

Hết lòng thương xót mọi người gần xa,

Bĩ cực có Chúa bên ta,

         Thái lai sẽ đến chan hòa bình an.

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn