Thơ - Cát Trắng,
FMI.
Phút
suy chiêm trong thâm trầm sâu lắng
Cảm nghe hồn trĩu nặng mối tơ duyên
Chợt quay về vũ trụ buổi khai nguyên
Ê-đen ấy, vẻ nguyên tuyền trong sáng
Mỗi sớm mai khi bình minh ló rạng
Cây vươn mình khoe dáng giữa trời thanh
Chim vui ca, hòa nhạc khúc trên cành
Làn mây trắng mong manh đùa trong gió
Giữa muôn trùng thiên nhiên ngàn cây cỏ
Ảnh hình Người thật sáng tỏ, ngây thơ
Hai vầng tim Ngài se kết duyên tơ
Hòa nhịp đập, cùng mộng mơ vui sống
Rồi hôm nao bỗng tim hồng dao động
Muốn trở thành bất tử, sống trường sinh
Tự đưa tay biến thành kẻ tội tình
Kéo lôi cả mối ân tình tri kỷ
Cảm nghe đời chẳng còn gì thi vị
Khép cõi lòng, và suy nghĩ hoang mang
Chẳng còn vui giữa khung cảnh Địa đàng
Nên xa lạ dẫu nàng là trợ tá.
Thiên nhiên cũng hóa chai sần sỏi đá
Kiếp lao công bao vất vả nhọc nhằn
Phận người chìm trong đau khổ, khó khăn
Nhưng Thiên Chúa vẫn luôn hằng thương xót!
Ngài đâu nỡ bỏ kiếp người bèo bọt
Con Một Ngài đã trót kết duyên tơ
Mối tình sâu nào ai có thể ngờ
Ngài Nhập thế nên trẻ thơ bé nhỏ
Ngài nối lại mối duyên tình bỏ ngỏ
Nối kiếp người cây cỏ với trời cao
Nối nhịp cầu tình yêu mến dâng trào
Ngài nối kết biết bao nhiêu người thế
Ôi nhiệm mầu mối duyên tình Nhập thể
Quá diệu vời sao xiết kể tình sâu
Khi hồn chìm trong sâu lắng nguyện cầu
Mới cảm thấu mối ân sâu huyền nhiệm!
Đăng nhận xét