Thơ - Phù Vân.
Chúa sinh xuống làm
người nơi dương thế,
Rất đơn sơ, trong đêm thánh ra đời.
Nơi chuồng chiên, trời lạnh giá tuyết rơi,
Ngài xuống thế, vì yêu người thiên hạ.
Tình
yêu Chúa, một tình yêu nhiệm lạ,
Tháng mười hai, ai cũng biết đó mà.
Đêm Giáng Sinh, ngày hồng phúc bao la,
Mùa kỷ niệm, Vua hiền hoà giáng thế.
Chúa
vinh hiển và quyền năng cả thể,
Không một ai trên trần thế sánh bằng.
Thuở đời đời, Người tạo dựng muôn dân,
Đấng tuyệt đối và vĩnh hằng bất diệt.
Bạn
có biết, Chúa yêu ta khôn xiết
Muốn chúng ta được nhận biết Danh Ngài.
Biết ăn năn, từ bỏ những lạc sai,
Tin vào Chúa, chỉ mình Ngài minh chủ.
Chỉ
có Chúa, một mình Ngài là đủ,
Đầy yêu thương, nơi ẩn trú yên hàn.
Con vui mừng nương tựa bến bình an
Tình
yêu Chúa mãi đầy tràn biển rộng.
Mau
chạy đến, chớ thờ ơ, thụ động,
Cậy tin Ngài, là Sự Sống, Đường Đi.
Hồn
bình an, được vui thoả mọi thì
Bởi
Con Chúa giáng sinh vì nhân thế.
Xin
cho khắp muôn đời, muôn thế hệ
Mãi
ngân vang bài vạn tuế hoan ca
Chúa
Ngôi Hai, vua trần thế an hoà
Câu
chúc tụng Người mãi là Đức Chúa.
Xin
cho con niềm tin không tàn úa
Dẫu
cho đời bao vây bủa khó khăn
Xin
cho con luôn kiên vững tin rằng
Duy
có Chúa, Đấng Toàn Năng duy nhất.
Tình
yêu Chúa mãi đầy tràn dư dật
Chỉ
mình Ngài là Sự Thật mà thôi
Chúa
yêu con khi chưa có đất trời
Đã
giáng thế, sinh xuống đời năm đó.
Đăng nhận xét