Lệ Đá
Có
một loài hoa nhỏ bé,
đơn sơ như cỏ nội hoa
đồng,
ươm nhụy ngát hương,
quyện trong lời kinh ban
mai,
khi mặt trời vừa thức
giấc.
Loài
hoa không kiêu sa,
chỉ
giản đơn thoang thoảng hương trời,
chuyển
tải bao nỗi khát khao:
Hoa
muốn tỏa hương muôn phương,
như
một thừa sai rảo bước trên mọi nẻo đường ;
hoa
muốn hướng về vầng Dương,
như
linh mục hướng về trời cao
tế
lễ Chúa Cha khi đêm trường vừa tan biến ;
hoa
muốn hát vang một cung bậc tình yêu bất diệt,
như
bao chiến sĩ oai hùng
đổ
máu đào ghi dấu ấn đức tin.
Một
ngày hai mươi bốn tiếng,
nhịp
điệu xoay vần sự sắp đặt của Thần Linh,
vỏn
vẹn hai mươi bốn năm,
loài
hoa tiêu hao,
hoàn
trọn cuộc hành trình hiến tế.
Và
kìa, hoa hồng rơi, rơi ngợp trời,
như
tiễn chân một loài hoa nhỏ bé,
thẳng
vút về trời cao, trong vạn trái tim xôn xao…
Loài
hoa ấy,
loài
hoa nhỏ bé của Giêsu,
vẫn
tỏa hương cho cuộc đời dâu bể,
vẫn
thanh khiết và tinh ròng
nơi
thượng uyển của Đức Vua,
vẫn
là tình yêu
giữa
trái tim Mẹ Hội thánh,
rộn lên niềm hy vọng đợi chờ…
rộn lên niềm hy vọng đợi chờ…
Loài
hoa nhỏ bé đã trở nên nguồn thơ,
nên
lời trào dâng câu tán tụng,
mời
gọi muôn tâm hồn hướng thẳng trời cao,
vút
thẳng trời cao, muôn tấc dạ nao nao, xuyến xao…
Đăng nhận xét