Bản chất của ánh trăng không chỉ tạo nên
vẻ đẹp,
không chỉ để dẫn lối đưa đường,
nhưng còn để xoa dịu an ủi, vỗ về.
Ao không đi tìm trăng vì biết mình yếu đuối xấu xí;
nhưng trăng lại tìm đến với
ao để kết giao tình đời.
Đạo Ki-tô là đạo mạc khải từ trên cao
nhưng Thiên Chúa của Ki-tô lại chẳng muốn sống ở trên cao “vì loài
người chúng tôi, Người đã từ tròi xuống thế.”
Maria Nguyễn Thị Huệ
“Hỡi cô tát nước bên đàng
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi”
Trăng
ở trên cao, trăng cũng ở dưới đáy ao. Trăng ở trên cao và trăng ở dưới dáy ao
cũng là một ánh trăng. Tôi cầu Chúa trên cao nhưng tôi cũng gặp Chúa nơi bờ ao
tâm hồn.
Tôi gọi Chúa là “Ánh
Trăng Tâm Linh”, ánh trăng soi chiếu. Niềm vui của bờ ao là niềm vui có ánh
trăng soi chiếu. Cái đẹp của bờ nước là cái đẹp nhờ ánh trăng soi rọi. Niềm vui
của người Ki-tô hữu là niềm vui cảm nghiệm sự hiện diện của Thiên Chúa trong
tâm hồn sâu thẳm.
Vẻ đẹp
của người Ki-tô hữu là vẻ đẹp của ơn trời thánh hóa. Cuộc gặp gỡ giữa một Thiên
Chúa trên cao và một tâm hồn dệt nên một khúc tình thắm tuyệt vời.
Trăng
luôn mở lối tìm đến, không phân biệt chọn lựa bờ ao. Dù ao đục, ao trong, hay
ao sâu ao cạn, trăng cũng chẳng bao giờ từ chối ghé thăm. Cứ mỗi lần trăng lên
thì cũng là mỗi lần trăng ước mong rọi xuống để bờ ao mỉm cười. Thiên Chúa cũng
chẳng bao giờ phân biệt bờ ao tâm hồn của tôi. Dù ao tôi đục, dù ao tôi trong,
dù ao tôi cạn, Thiên Chúa vẫn đến và làm cho tôi chan chứa niềm vui.
Thi
ca, âm nhạc đã dùng ánh trăng để làm nguồn cảm hứng sáng tác bất tận. Tôi cũng
dùng ánh trăng để nói lên vẻ đẹp tâm linh. Sinh ra trong một làng quê nghèo với
lũy tre, bờ ruộng có hình ảnh trăng bên lũy tre xanh; tôi có kinh nghiệm ngắm
trăng khi trăng lên cao, khi trăng lặn xuống thật sâu trong dòng sông khô
quạnh; hình ảnh trăng đó đã đi sâu vào đời tôi như một kỷ niệm của thời thơ ấu.
Rồi xa quê hương, tôi như mất cái êm đềm của thời thơ trẻ. Trên đường tìm về
những kỷ niệm ấy, tôi đã may mắn gặp được Ánh Trăng Tâm Linh; Ánh trăng đã soi
dẫn đưa tôi về kỷ niệm, kỷ niệm của ánh trăng trên cao soi chiếu, kỷ niệm có
Đấng trên cao soi dẫn chỉ đường. Niềm tin của tôi hôm nay cũng được dệt từ
những kỷ niệm đơn sơ ấy. Đức tin là một tổng hợp của những kinh nghiệm và kỷ
niệm. Kinh nghiệm hôm nay, ngày mai chỉ còn là kỷ niệm. Một niềm tin không xây
dựng trên kỷ niệm là một niềm tin trống rỗng. Một niềm tin không dựa trên kinh
nghiệm là một niềm tin chao đảo. Đi về kỷ niệm là đi về lối xưa. Vậy mà lối xưa
lại không khơi dậy trong tim một dòng tâm tư cho hôm nay bước tới. Nhìn lại đời
mình, có khi vui sướng, có lúc lại xót xa, nên cần gẫm suy dưới ánh Trăng Tâm
Linh để cảm nghiệm được niềm an ủi, xoa dịu. Bản chất của ánh trăng không chỉ
tạo nên vẻ đẹp, không chỉ để dẫn lối đưa đường, nhưng còn để xoa dịu an ủi, vỗ
về. Ao không đi tìm trăng vì biết mình yếu đuối xấu xí; nhưng trăng lại tìm đến
với ao để kết giao tình đời. Đạo Ki-tô là đạo mạc khải từ trên cao nhưng Thiên
Chúa của Ki-tô lại chẳng muốn sống ở trên cao “vì loài người chúng tôi, Người
đã từ tròi xuống thế.” Câu tuyên xưng tôi cứ ngâm nga mỗi tuần, như một cảm
nghiệm của niềm tin, dù đời tôi tội lỗi ê chề, Trăng vẫn một mực ghé thăm.
Yêu thương là thế đó, không nhìn nhau với ánh mắt chê
trách, xét đoán nhưng đón nhận với tất cả tình yêu. Chúa không nhìn tôi như tôi
nhìn về chính mình, cái nhìn của mặc cảm tự ti, với tất cả những bất toàn yếu
đuối.
Bờ ao
của tôi ngày nào đó có trong hơn được một tí thì cũng là do ân sủng của vầng
Trăng Tâm Linh soi chiếu. Đừng vội kiêu hãnh với chút nước trong ao. Tôi thường
hay nói, trăng tàn khi trang khuất vào đỉnh núi. Thực chất, trăng chẳng bao giờ
tàn nhưng vẫn là ánh trăng vĩnh cửu. Có những lúc tôi cảm thấy Chúa vắng bóng
trong tâm hồn, lại vọng lên tiếng nói của nghi nan: “Chúa ở đâu sao Ngài để tôi
cô đơn?” Tôi thắc mắc, tôi nghi ngờ nhưng Chúa vẫn luôn hiện hữu.
Nghi
nan là dấu hiệu của niềm tin đang hao mòn. Nhưng hao mòn của niềm tin không có
nghĩa là mất đức tin. Nhưng niềm tin cũ phải được hao mòn và chết đi, để niềm
tin mới bắt đầu mạnh mẽ hơn, sâu sắc hơn, xác tín hơn. Mỗi một ngày trong cơ
thể cũng có biết bao tế bào phải chết đi để thay thế những tế bào mới. Niềm tin
có lẽ cũng đi qua quá trình tiến hóa như thế.
Có
những lúc tôi cứ băn khoăn: “Sao mình có thể cảm nghiệm được sự hiện diện của
Thiên Chúa trong tâm hồn sâu thẳm?” Chỉ có ân sủng mới giúp tôi đạt được điều
đó.
Mỗi
lần trăng lên, tôi lại nhớ Áng Trăng Tâm Linh. Mỗi lần nghe câu ca dao ngân
nga: “Hỡi cô tát nước bên đàng, sao cô
múc ánh trăng vàng đổ đi”, tôi lại nhớ tới cuộc hẹn hò tâm tình giữa Thiên
Chúa và bờ ao tâm hồn của mình rồi cất tiếng thì thầm “Cảm tạ Chúa đã cho tuổi
thơ đời con có những niềm vui mộc mạc
bên lũy tre xóm làng. Cảm tạ Chúa đã cho con Ánh Trăng Tâm Linh soi dẫn đời con
trên dòng đời cô quạnh. Xin cho con giữ lại Ánh Trăng Tâm Linh ấy nơi bờ ao tâm
hồn. Con không muốn đổ đi những ánh trăng đẹp.Vì con biết ao đẹp là nhờ có ánh
trăng. Đã có nhiều lần trong đời, tôi cũng hành động vô tình như người con gái
trong câu ca dao kia: “Múc ánh trăng vàng đổ đi.” Nhưng con tin rằng dù con có
đổ đi một đời, trăng cũng chẳng bao giời vơi cạn trong ao, nó chỉ làm rạn nứt
đời con thôi Chúa ơi!
Xin
cho con biết giữ lại mãi, dù trăng chỉ như một cuộc hẹn hò yêu thương; để bờ ao
tâm hồn con mỗi ngày được giảm bớt chất cặn bã, bùn lầy tội lỗi, cho những rong rêu ích kỷ càng ngày được vơi dần; để ao đời con thêm trong, trong như ánh
Trăng từ trên cao soi chiếu.
Đăng nhận xét