SỐ 61: MÙA XUÂN TÂM LINH


Lời ngỏ:


Tiết đông giá lạnh đã qua,

mùa mưa đã dứt, đã xa lắm rồi.

Sơn hà nở rộ hoa tươi

và mùa ca hát vang trời về đây.
(Dc 2, 11 - 12)
Kính thưa quý độc giả,
Những lời thơ trên, được trích trong Diễm Tình Ca, phần nào diễn tả sự rộn ràng của sắc xuân tràn đầy vui tươi và sức sống. Cùng với mùa xuân của đất trời, số báo này ra mắt quý độc giả với khát vọng hướng về “mùa xuân của tâm hồn”, “mùa xuân tâm linh”.
Giáo hội hoàn vũ vừa khép lại Năm linh mục; Giáo hội Việt Nam vừa trải qua Đại hội dân Chúa và vừa bế mạc Năm thánh; ba biến cố lớn này như những cánh én chao lượn báo hiệu “mùa xuân” về.
Nếu như tứ thời bát tiết thay đổi với bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, làm lên nét tinh khôi của đất trời với mùa xuân mới; thì “mùa xuân tâm linh” cũng là thời khắc hoa trái của Thánh Thần đâm chồi nảy lộc trong tâm hồn người tín hữu.
Đó chính là chồi lộc của thái độ sống chọn lựa những giá trị của Tin mừng; thời khắc tâm hồn òa vỡ

khi cảm nhận những cái mới của Chúa tràn đầy ngay trong cõi nhân sinh, cái mới của một vũ trụ đổi thay theo quỹ đạo cứu độ, cái mới khi con người can đảm lãnh trách nhiệm về lịch sử đời mình, cái mới trong cái nhìn Thiên Chúa là Chúa của lịch sử, Chúa của mọi loài tạo sinh.
Đó là chồi lộc của một thái độ cảm nhận nẻo đường thơ bé, một trái tim an hòa, một “linh đạo tình yêu” nồng nàn như một nẻo tắt để trở về với Thiên Chúa, Đấng là nguồn mạch thỏa mãn mọi khát vọng vô biên trong tâm hồn của của kẻ hành hương trên hành trình lữ thứ.
Đó là chồi lộc của một tình bạn chân thành, của mối tương quan ngôi vị, khởi đi từ nghĩa bạn tình người của mối tương quan nhân loại, đến nghĩa bạn tình trời của mối tương quan giữa con người và Đấng Tối Cao.
“Mùa xuân tâm linh” còn được điểm xuyến bằng những vần thơ êm ả nhẹ nhàng như những phút trầm nguyện, như một lời chúc xuân thoang thoảng nhẹ nhàng, như một cảm nhận rất riêng tư vào thời khắc đêm giao thừa của người tớ gái.
Phần tản văn như muốn kéo dài hương sắc của lộc xuân cho đến lúc cây bắt đầu kết trái, đó chính là trái ngọt của sự hiệp nhất trong cộng đoàn tu trì, một sự hiệp nhất đặt nền trên chính nền tảng của Ba Ngôi và mô hình của Giáo hội tiên khởi.
Đó là trái ngọt của một tấm lòng tha thứ, một khát vọng giao hòa, một cảm nhận nhẹ nhàng nhưng đầy xác tín: Chúa là hoan lạc của đời tôi.
Bên cạnh những trang cảm nhận tâm linh hướng về “trời cao”, những trang viết tiếp theo, sẽ hướng người đọc về một cõi “đất bằng”, từ kinh nghiệm “sống đức tin trong sóng gió chính trị” của xứ người, chúng ta có thể gẫm một chút về xứ mình, để chọn lựa và sống đức tin trong những hoàn cảnh đặc thù “tế nhị và phức tạp” của chính Giáo hội và quê hương đất nước Việt Nam.
Sau cùng, số báo khép lại với những trang tản văn, thoang thoảng mang theo hương vị ngày xuân, người viết muốn gởi gắm một chút cảm nghiệm rất riêng về “Tết đất Bắc”; và một cung nhạc rung lên êm ái, nhẹ nhàng: Giêsu của lòng con.

Ban chủ biên

Trong số này:
- Josephmai  11
CÁI MỚI CỦA CHÚA
- Nguyễn Trọng Viễn, OP.  15
- Trầm Thiên Thu và Vũ Thủy 26
- Hữu Phúc, OP.  29
- Quốc Văn, OP.  57
- Phêrô Nguyễn Minh Giang, TS Mẹ Thiên Chúa  71
- thơ của Lm. Đỗ Xuân Quế, OP.  92

- Mai Văn, OP.  93
- TGM. Charles Chaput,
lời bình, Bùi TTư  101
- Vũ Phong  129
GIÊSU CỦA LÒNG CON
-          nhạc Đỗ Xuân Quế, hòa âm Tiến Linh  134


Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn